19/02 – Thứ Tư tuần 6 thường niên.

“Người mù khỏi hẳn và thấy được mọi vật rõ ràng”.

Lời Chúa: Mc 8, 22-26

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ đến Bếtsaiđa, người ta dẫn tới Chúa một người mù và xin Chúa đặt tay trên người ấy. Chúa cầm tay người mù, dắt ra khỏi làng, Chúa phun nước miếng vào mắt anh và đặt tay trên anh mà hỏi: “Ngươi có thấy gì không?” Anh nhìn lên và trả lời: “Tôi thấy người ta như những cây cối đang đi”.

Chúa lại đặt tay trên mắt người mù, anh liền thấy rõ và khỏi hẳn, thấy được mọi vật rõ ràng. Chúa Giêsu cho người ấy về nhà và căn dặn: “Ngươi hãy về nhà, và nếu có vào làng thì đừng nói với ai”.

Suy niệm: Trong toàn bộ Tin Mừng, chúng ta thường thấy Chúa Giê-su chỉ cần quát một tiếng: “Im đi!” thì tức khắc sóng gió liền câm lặng (Mc 4,39); hoặc Ngài chỉ nói nhẹ nhàng: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh” là người mù ở Giê-ri-khô liền nhìn thấy được như lòng mong ước (Mc 10,52). Thế nhưng lần này, Ngài phải khá là vất vả: nhổ nước miếng vào mắt người mù ở Bết-xai-đa và đặt tay trên anh, thế mà anh chỉ có thể thấy lờ mờ. Phải đợi tới lần thứ hai Chúa đặt tay trên mắt anh, anh ta mới nhìn thấy tỏ tường. Quyền năng Chúa thì vô biên nhưng tội lỗi có khi đã “di căn” trầm trọng trong tâm hồn con người. Chúa vẫn nhẫn nại không mệt mỏi để chạm đến chúng ta, đặt tay trên chúng ta lần nữa, và lần khác nữa. Phần chúng ta muốn được Chúa chạm đến và chữa tận căn tật bệnh tâm hồn, không phải chỉ đến lãnh nhận ơn tha tội một lần là đủ mà phải kiên trì và nỗ lực để sám hối và thăng tiến mỗi ngày.

Mời Bạn: Bạn có chấp nhận thứ hoán cải nửa vời, để chỉ nhìn thấy tha nhân “lờ mờ như cây cối biết đi” thay vì nhìn họ rõ nét như những người anh chị em rất thân thương hay không? Hay bạn nản lòng buông xuôi trước những nết xấu thâm căn cố đế của mình? Xin bạn đừng ngại đến với Chúa trong bí tích hoà giải để Ngài chạm đến bạn lần nữa, và chữa lành bạn.

Chia sẻ: Chúa nhẫn nại và bao dung với bạn. Còn bạn đối với tha nhân thì sao?

Sống Lời Chúa: Sám hối về những tội mình cứ tái phạm nhiều lần và thành tâm đến lãnh nhận bí tích hoà giải.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, nguyện thương con theo lòng nhân hậu Chúa. Xoá tội con theo lượng cả đức từ bi.    (Tv 50)

 

18/02 – Thứ Ba tuần 6 thường niên.

“Các con hãy ý tứ giữ mình khỏi men biệt phái và men Hêrôđê”.

Lời Chúa: Mc 8, 14-21

Khi ấy, các môn đệ quên mang bánh và chỉ còn một chiếc bánh trong thuyền. Và Chúa Giêsu dặn bảo các ông rằng: “Các con hãy coi chừng và giữ mình cho khỏi men biệt phái và men Hêrôđê”. Các môn đệ nghĩ ngợi và nói với nhau rằng: “Tại mình không có bánh”.

Chúa Giêsu biết ý liền bảo rằng: “Sao các con lại nghĩ tại các con không có bánh? Các con chưa hiểu, chưa biết ư? Sao các con tối dạ như thế, có mắt mà không xem, có tai mà không nghe? Khi Thầy bẻ năm chiếc bánh cho năm ngàn người ăn, các con đã thu được bao nhiêu thúng đầy miếng bánh dư, các con không nhớ sao?” Các ông thưa: “Mười hai thúng”. – “Và khi Thầy bẻ bảy chiếc bánh cho bốn ngàn người ăn, các con đã thu được bao nhiêu thúng đầy miếng bánh dư?” Họ thưa: “Bảy thúng”.

Bấy giờ Người bảo các ông: “Vậy mà các con vẫn chưa hiểu sao?”.

Suy niệm: Chưa bao giờ Đức Giê-su đặt ra cho các môn đệ nhiều câu hỏi dồn dập như vậy. Rõ ràng Chúa có ý dùng hình ảnh ví von khi dặn dò các môn đệ “phải đề phòng ‘men’ Pha-ri-sêu và ‘men’ Hê-rô-đê”; thế mà các ông lại có cái nhìn hết sức thiển cận khi họ lo lắng vì quên dự trữ bánh trên thuyền khi đi biển. Đức Giê-su rất đỗi ngạc nhiên tưởng chừng như thất vọng với các môn đệ. Chỉ thiếu có vài chiếc bánh mà các ông đã cuống cuồng lên, trong khi đã bao lần họ từng chứng kiến Ngài làm phép lạ hoá bánh ra nhiều. Mới đó mà các ông quên rồi sao? Hơn nữa, vị Thầy đầy quyền năng đang ở bên họ mà họ lo lắng chuyện vặt vãnh như thế! Các ông còn chưa hiểu sao? Và nhất là, Chúa mời gọi các môn đệ đề phòng lối sống đạo đức giả của phái Pha-ri-sêu hay não trạng hưởng thụ vật chất của phe Hê-rô-đê thì họ chỉ bận tâm đến những nhu cầu thế tục. Chúa than thở: “Lòng anh em ngu muội thế sao?”

Bạn thân mến, Chúa vẫn hỏi chúng ta những câu hỏi đó khi chúng ta quá xao xuyên trước những lo âu của cơm áo gạo tiền, khi chúng ta muốn thoả mãn những nhu cầu hưởng thụ vật chất mà quên rằng “quê hương chúng ta ở trên trời” (Pl 3,20), nơi Đức Ki-tô đang ngự trị bên hữu Thiên Chúa (x. Cl 3,1). Bạn sẽ trả lời sao với Chúa đây?

Sống Lời Chúa: Ôn lại những ơn lành Chúa đã ban để sống tâm tình tạ ơn và phó thác trong mọi giây phút cuộc đời.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ban cho con một đức tin vững chắc, một đức cậy vững vàng, một lòng mến sắt son để con luôn trung thành với Chúa, vượt thắng mọi thử thách trong cuộc đời. Amen.

 

17/02 – Thứ Hai tuần 6 thường niên.

“Tại sao thế hệ này lại xin điềm lạ?”.

Lời Chúa: Mc 8, 11-13

Khi ấy, các người biệt phái xuất hiện và bắt đầu tranh luận với Chúa Giêsu. Họ xin Người một điềm lạ trên trời để thử Người.

Người thở dài mà nói: “Tại sao thế hệ này lại xin điềm lạ? Quả thật, Ta bảo các ông hay: Sẽ chẳng cho thế hệ này điềm lạ nào”. Rồi bỏ họ đó, Người lại xuống thuyền sang bờ bên kia.

Suy niệm: Trong  năm rao giảng, Chúa Giê-su làm không biết bao nhiêu phép lạ, mọi người đều xem thấy. Có những người “đã thấy và đã tin vào Ngài”. Thế nhưng, phải chăng phép lạ là bằng chứng không thể chối cãi về Thiên Chúa? Phải chăng hễ ai cứ thấy phép lạ thì chắc chắn phải tin? Thực tế không phải thế! Những người Pha-ri-sêu thấy phép lạ đã chẳng vu khống Đức Giê-su “dựa thế quỷ vương Bê-en-dê-bun” để trừ quỷ đó sao (Mc 3,22)? Họ đòi Chúa phải làm “dấu lạ từ trời” theo ý họ, không phải để tin mà “để thử thách Người”. Chúa Giê-su đã không chiều theo đòi hỏi vô lối đó, Ngài không cho họ “một dấu lạ nào cả” ngoại trừ “dấu lạ Giô-na”, đó chính là dấu lạ của cuộc khổ nạn và phục sinh của Ngài.

Mời Bạn: Khi làm một phép lạ cho ai Chúa Giê-su đòi hỏi người ấy phải có lòng tin, dù lòng tin còn yếu kém (x. Mc 9,24); hay ít ra, phép lạ có thể khơi dậy niềm tin nơi người ấy. Niềm tin đích thực chính là sự phó thác hoàn toàn vào quyền năng vô cùng và tình yêu vô biên của Chúa. Nhờ đó, bạn có thể nhận ra Ngài vẫn làm phép lạ nơi bữa cơm gia đình của bạn, nơi những gặp gỡ tiếp xúc hằng ngày của bạn. Và nhất là tại bàn tiệc thánh, nơi Đức Ki-tô vẫn làm hiện “dấu lạ Giô-na” qua hy tế Thánh Thể.

Sống Lời Chúa: Mỗi ngày bạn dành ít phút tâm sự Chúa Giê-su hiện diện nơi Thánh Thể và xin ơn nhận ra dấu lạ của Ngài trong đời thường của bạn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin mở lòng con để con nhận ra sự hiện diện của Chúa trong những điều bình dị của cuộc sống. Xin giúp con sống đức tin mạnh mẽ và làm chứng cho tình yêu Chúa.

 

16/02 – CHÚA NHẬT 6 THƯỜNG NIÊN Năm C.

“Phúc cho những kẻ nghèo khó. Khốn cho các ngươi là kẻ giàu có”.

Lời Chúa: Lc 6, 17. 20-26

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu từ trên núi xuống cùng với mười hai tông đồ, và dừng lại trên một khoảng đất bằng; ở đó có đông môn đệ và một đám đông dân chúng từ Giuđêa, Giêrusalem, miền duyên hải Tyrô và Siđon kéo đến để nghe Người giảng và xin Người chữa bệnh tật.

Bấy giờ Người đưa mắt nhìn các môn đệ và nói:

“Phúc cho các ngươi là những kẻ nghèo khó, vì nước Thiên Chúa là của các ngươi.

Phúc cho các ngươi là những kẻ bây giờ đói khát, vì các ngươi sẽ được no đầy.

Phúc cho các ngươi là những kẻ bây giờ phải khóc lóc, vì các ngươi sẽ được vui cười.

Phúc cho các ngươi, nếu vì Con Người mà người ta thù ghét, trục xuất và phỉ báng các ngươi, và loại trừ tên các ngươi như kẻ bất lương. Ngày ấy, các ngươi hãy hân hoan và reo mừng, vì như thế, phần thưởng các ngươi sẽ bội hậu trên trời. Chính cha ông họ cũng đã đối xử với các tiên tri y như thế.

“Nhưng khốn cho các ngươi là kẻ giàu có, vì các ngươi hiện đã được phần an ủi rồi.

Khốn cho các ngươi là kẻ đã được no nê đầy đủ, vì các ngươi sẽ phải đói khát.

Khốn cho các ngươi là kẻ hiện đang vui cười, vì các ngươi sẽ ưu sầu khóc lóc.

Khốn cho các ngươi khi mọi người đều ca tụng các ngươi, vì chính cha ông họ cũng từng đối xử như vậy với các tiên tri giả”.

Suy niệm: Người đời tìm mọi cách để dành cho bằng được giàu sang, quyền thế, cho dù phải gây thù chuốc hận, cho dù phải gây ra những cuộc chiến tương tàn khốc hại… Đang khi đó, Chúa Giê-su lại coi nghèo là một mối phúc. Chắc chắn, Ngài chống lại thứ nghèo làm tổn thương nhân phẩm. Ngài muốn con người được sự giàu có vĩnh cửu: được cả Nước Trời làm gia nghiệp, chứ không phải thứ giàu có chỉ đem lại niềm hạnh phúc chóng vánh, tạm thời ở đời này. Để đạt được thứ giàu sang bền vững ấy phải biết làm cho mình nghèo đi những thứ của cải tạm bợ và giả trá. Nghèo có phúc là: – nắm giữ chức quyền nhưng không tham quyền cố vị trái lại phục vụ trong khiêm tốn; – làm ra của cải vật chất nhưng không bị lệ thuộc vào chúng, trái lại biết “hằng ngày dùng đủ” và cảm thông chia sẻ với nhau trong tình anh em. Nghèo như thế, chiến tranh, hận thù mới biến mất, và thế giới này chỉ còn có tình mến chan hoà. Nghèo như thế mới là mối phúc.

Mời Bạn: “Trong thế giới chúng ta, tiền, lợi nhuận, sự khao khát của cải vật chất phá hỏng mọi tương quan, đức nghèo chọn lựa cách tự nguyện trong đoàn kết và chia sẻ dạy ta lòng biết ơn và biết sống cách vô vị lợi, cậy trông và phó thác” (Sr Christianne, fmm). Lời chia sẻ đó có làm cho chúng ta suy nghĩ để sống nghèo như mối phúc của Chúa Giê-su không? Bạn hãy chia sẻ mục đích sống nghèo mà bạn sẽ chọn lựa.

Sống Lời Chúa: Trong tương quan với người khác, ta nghĩ đến cảm thông, chia sẻ thay vì tư lợi.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con xin ký thác đường đời con cho Chúa. Amen.

15/02 – Thứ Bảy tuần 5 thường niên.

“Họ ăn no nê”

Lời Chúa: Mc 8,1-10

Trong những ngày ấy, dân chúng theo Chúa Giêsu đông đảo, và họ không có gì ăn, Người gọi các môn đệ và bảo: “Ta thương đám đông, vì này đã ba ngày rồi, họ không rời bỏ Ta và không có gì ăn. Nếu Ta để họ đói mà về nhà, họ sẽ mệt lả giữa đường, vì có nhiều người từ xa mà đến”.

Các môn đệ thưa: “Giữa nơi hoang địa nầy, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn no”. Và người hỏi các ông: “Các con có bao nhiêu bánh?” Các ông thưa: “Có bảy chiếc”.

Người truyền dân chúng ngồi xuống đất, rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ phân phát. Các ông chia cho dân chúng. Các môn đệ còn có mấy con cá nhỏ. Người cũng đọc lời chúc tụng và truyền cho các ông phân phát.

Dân chúng ăn no nê và người ta thu lượm những miếng còn thừa lại được bảy thúng. Số người ăn độ chừng bốn ngàn. Rồi Người giải tán họ, kế đó Người cùng các môn đệ xuống thuyền đến miền Ðam-ma-nu-tha.

Suy niệm: Theo Tin Mừng Mác-cô, có chừng bốn ngàn người đi theo Đức Giê-su và họ ở lại với Ngài “đã ba ngày rồi”. Hẳn là họ không ngờ Chúa có sức cuốn hút đến nỗi họ quên cả thời gian để ở lại với Ngài lâu như vậy; không dự kiến một chuyến đi kéo dài như thế, cho nên giờ đây họ không còn gì để ăn!!! Chúa Giê-su không bỏ mặc họ, Ngài không để họ phải bụng đói ra về kẻo “họ sẽ bị xỉu dọc đường” chăng. Ngài đã dùng 7 chiếc bánh và vài con cá nhỏ để cho họ ăn no nê. Đến với Chúa, họ say mê lắng nghe Lời Ngài đến quên cả mệt nhọc, đói khát. Đáp lại,Chúa còn ban cho họ vượt quá lòng mong đợi: Ngài đã cho họ no thoả cả xác với hồn.

Mời Bạn: Quả thật, Chúa đã nói khi đối đầu với ma quỷ trong cơn cám dỗ: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra” (Mt 4,4). Chúa dạy chúng ta: “Trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Ngài, còn tất cả những thứ kia, Ngài sẽ ban thêm cho” (x. Mt 6,33), bởi vì Ngài là Đấng vô cùng nhân hậu, Ngài biết chúng ta cần gì, và ai đặt hy vọng nơi Chúa sẽ không bao giờ phải thất vọng.

Sống Lời Chúa: Trong Năm Thánh này, bạn sống tinh thần hy vọng của Tin Mừng, đó là luôn vững lòng trông cậy nơi Chúa, hành hương và sám hối để canh tân đời sống, đặc biệt nỗ lực “làm việc thiện không sờn lòng nản chí” (2Tx 3,13).

Cầu nguyện: Đọc Kinh Năm Thánh.

14/02 – Thứ Sáu tuần 5 thường niên. – Thánh Syrilô, đan sĩ và thánh Mêtôđiô, giám mục. Lễ nhớ.

“Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được”.

Lời Chúa: Mc 7, 31-37

Khi ấy, Chúa Giêsu từ địa hạt Tyrô, qua Siđon đến gần biển Galilêa giữa miền thập tỉnh. Người ta đem đến cho Người một kẻ điếc và xin Người đặt tay trên kẻ ấy. Người đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi anh.

Ðoạn ngước mắt lên trời, Người thở dài và bảo: Ephata, nghĩa là “hãy mở ra”, tức thì tai anh được sõi sàng. Chúa Giêsu liền cấm họ: đừng nói điều đó với ai cả.

Nhưng Người càng cấm, thì họ càng loan truyền mạnh hơn. Họ đầy lòng thán phục, mà rằng: “Người làm mọi sự tốt đẹp, Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được”.

Suy niệm: Người điếc thì không thể nghe, người câm thì không nói được. Người vừa điếc vừa ngọng này bị trói buộc, bị cách ly không thể tương giao với người khác. Để giúp anh nối lại mối tương quan bị đoạn tuyệt đó, anh may mắn được nhiều người trợ giúp đưa đến với Đức Giê-su; và Ngài đã thực hiện một loạt dấu chỉ để chữa lành anh: Ngài đưa anh ra khỏi đám đông để anh ở một mình với Ngài và đụng chạm đến tai, đến lưỡi anh. Cuối cùng nhờ lời Ngài nói: “Ép-pha-ta, [nghĩa là: hãy mở ra]”, tai anh mở ra, lưỡi anh hết bị buộc lại, anh nói được rõ ràng (x. Mc 7,32-35).

Bạn có biết, bệnh câm thường là hậu quả của bệnh điếc: một đứa trẻ vì tai điếc nên nó không biết nói hoặc nói một cách khó khăn, ngọng nghịu. Chỉ khi ta mở tai để nghe được Lời Chúa, lúc đó miệng lưỡi ta mới có thể mở ra để ca tụng tôn vinh Chúa, và làm chứng về Ngài. Trong Năm Thánh này, Hội Thánh mời gọi chúng ta không bao giờ thất vọng vì sự bất hạnh hay tội lỗi của chúng ta, nhưng đến gặp gỡ Đức Giê-su cách cá vị và cùng bước đi với Ngài trên con đường hy vọng “để tôn Ngài là Chúa ngự trị trong lòng bạn và sẵn sàng trả lời cho bất cứ ai chất vấn về niềm hy vọng của bạn” (x. 1Pr 3,15).

Sống Lời Chúa: Suy niệm Lời Chúa mỗi ngày và kiên trì làm chứng về Ngài mọi ngày trong cuộc sống.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con đã lãng phí thời gian cho những thông tin vô bổ hay những câu chuyện tầm phào, và giả điếc làm ngơ trước lời yêu thương của Chúa. Xin cho con luôn khao khát đến với Chúa và tìm thấy nơi Lời Chúa nguồn ánh sáng soi đường cho con.

 

13/02 – Thứ Năm tuần 5 thường niên.

“Những con chó ở dưới gầm bàn cũng ăn những mụn bánh rơi của con cái”

Lời Chúa: Mc 7, 24-30

Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt Tyrô và Siđon. Vào một nhà kia, Người không muốn ai biết mình, nhưng người không thể ẩn náu được.

Vì ngay lúc đó, một bà kia có đứa con gái bị thần ô uế ám, bà nghe nói về Người liền đến phục lạy Người. Bà đó là người dân ngoại, dòng giống Syrô-Phênixi và bà xin Người trừ quỷ ra khỏi con bà.

Người nói: “Hãy để con cái ăn no trước đã, vì không nên lấy bánh của con cái mà ném cho chó”. Nhưng bà trả lời và thưa Người rằng: “Thưa Thầy, đúng thế, nhưng các chó con cũng được ăn những mụn rơi dưới bàn ăn của con cái”.

Người liền nói với bà: “Vì lời bà nói đó, bà hãy về; quỷ đã ra khỏi con gái bà rồi”. Khi bà về đến nhà, thì thấy cô gái nhỏ nằm trên giường và quỷ đã xuất rồi.

Suy niệm: Có vẻ như Chúa Giê-su mắc chứng kỳ thị chủng tộc nặng: người Do thái được coi là “con cái trong nhà”, được hưởng nguyên miếng bánh to; còn người phụ nữ Phê-ni-xi này không theo đạo Do thái thì bị coi như “con chó con”, chỉ trông chờ những vụn bánh nhỏ từ bàn ăn rơi xuống. Nhưng thực ra chính cái gút khúc mắc đến cực điểm ấy lại được giải kết thật có hậu: người đàn bà ‘ngoại giáo’ này đã được toại nguyện nhờ niềm tin mãnh liệt của bà. Ở nhiều nơi hành hương như Trà Kiệu, La Vang chẳng hạn, chính những người lương dân lại chứng kiến những phép lạ, được hưởng những ơn lành chẳng kém gì người công giáo. Phải chăng đó là “những vụn bánh nhỏ” giúp kiểm nghiệm những niềm tin lớn đang hiện hữu nơi tâm hồn biết bao anh em lương dân?

Mời Bạn: Chúa vẫn thực hiện những phép lạ lớn lao một cách âm thầm như ngày nào. Và Ngài đang mời bạn tiếp tay với Ngài dẫn đường cho những anh em đó trở thành “con cái trong nhà” cách trọn vẹn để họ không chỉ hưởng một vài “vụn bánh nhỏ” của phép lạ mà còn được cả tấm bánh to là chính Thánh Thể Đức Giê-su Ki-tô.

Chia sẻ: Có gì khác giữa niềm tin của một người lương dân và đức tin của người Ki-tô hữu?

Sống Lời Chúa: Đem “bánh Tin Mừng” đến cho anh em lương dân bằng cách mỗi ngày làm một việc tốt cho họ.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa muốn mọi người được cứu độ, xin cho chúng con biết nhiệt thành chia sẻ tấm bánh Tin Mừng cho anh chị em lương dân.

12/02 – Thứ Tư tuần 5 thường niên.

“Những gì từ con người ta xuất ra, đó là cái làm cho người ta ra ô uế”.

Lời Chúa: Mc 7,14-23

Khi ấy, Chúa Giêsu lại gọi dân chúng mà bảo rằng: “Hết thảy hãy nghe và hiểu rõ lời Ta. Không có gì từ bên ngoài vào trong con người mà có thể làm cho họ ra ô uế. Chỉ có những gì từ con người ta xuất ra, chính những cái đó mới làm cho họ ra ô uế. Ai có tai để nghe thì hãy nghe”.

Lúc Người lìa dân chúng mà về nhà, các môn đệ hỏi Người về ý nghĩa dụ ngôn ấy.

Người liền bảo các ông: “Các con cũng mê muội như thế ư? Các con không hiểu rằng tất cả những gì từ bên ngoài vào trong con người không thể làm cho người ta ra ô uế được, vì những cái đó không vào trong tâm trí, nhưng vào bụng rồi xuất ra”. Như vậy Người tuyên bố mọi của ăn đều sạch.

Người lại phán: “Những gì ở trong người ta mà ra, đó là cái làm cho người ta ô uế. Vì từ bên trong, từ tâm trí người ta xuất phát những tư tưởng xấu, ngoại tình, dâm ô, giết người, trộm cắp, tham lam, độc ác, xảo trá, lăng loàn, ganh tị, vu khống, kiêu căng, ngông cuồng. Tất cả những sự xấu đó đều ở trong mà ra, và làm cho ngươì ta ô uế”.

Suy niệm: Chỉ mới gần đây thôi, người ta cổ võ trồng rau sạch, ăn rau sạch. Để có rau sạch, không chỉ dùng nước rửa cho khỏi đất cát bám vào mà đủ, thậm chí phải rửa bằng thuốc sát trùng để khử cả những con vi trùng nhỏ mắt không thấy được. Nếu chỉ thế mà thôi thì mới sạch bên ngoài, chưa ‘rửa’ được những dư lượng thuốc trừ sâu đã ngấm vào tận sớ mạch của cây rau. Tiêu chuẩn ‘sạch’ ngày càng được nâng cấp tương ứng với chất lượng cuộc sống ngày càng nâng cao. Về mặt tâm linh con người cũng thế, người ta không thể trở nên sạch trước mặt Thiên Chúa chỉ bằng cách tẩy rửa bên ngoài (rửa tay, rửa chén bát, v.v…) hay kiêng cữ một số thức ăn. Cái làm cho con người dơ bẩn trước mặt Thiên Chúa xuất phát từ nội tâm con người chứ không phải từ bên ngoài. Bởi thế để nên trong sạch con người phải thanh tẩy ý hướng, thanh tẩy lòng muốn của mình.

Bạn thân mến, nếu thân thể bạn cần tắm rửa hằng ngày để được sạch sẽ thơm tho, thì tâm hồn bạn cũng thế. Bạn có thể giữ sạch tâm hồn mình bằng cách thường xuyên kiểm điểm đời sống, sám hối ăn năn và lãnh nhận bí tích giao hoà.

Chia sẻ: Bí tích giao hoà (mà ta hay gọi là “xưng tội”) giúp bạn nâng cao chất lượng đời sống tâm linh thế nào?

Sống Lời Chúa: Bạn hãy lên kế hoạch giữ gìn vệ sinh tâm hồn cho chính mình: kiểm điểm đời sống mỗi ngày, thường xuyên lãnh nhận bí tích giao hoà (1-2 tháng/lần chẳng hạn)

Cầu nguyện: Đọc kinh Ăn năn tội.

11/02 – Thứ Ba tuần 5 thường niên.

“Các ngươi gác bỏ một bên các giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục phàm nhân”.

Lời Chúa: Mc 7, 1-13

Khi ấy, những người biệt phái và mấy luật sĩ từ Giêrusalem tụ tập lại bên Chúa Giêsu, và họ thấy vài môn đệ Người dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch, nghĩa là không rửa trước. Vì theo đúng tập tục của tiền nhân, những người biệt phái và mọi người Do-thái không dùng bữa mà không rửa tay trước, và ở nơi công cộng về, họ không dùng bữa mà không tắm rửa trước. Họ còn giữ nhiều tập tục khác nữa, như rửa chén, rửa bình, rửa các đồ đồng.

Vậy những người biệt phái và luật sĩ hỏi Người: “Sao môn đệ ông không giữ tập tục của tiền nhân mà lại dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch?” Người đáp: “Hỡi bọn giả hình, Isaia thật đã nói tiên tri rất chí lý về các ngươi, như lời chép rằng: “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng ở xa Ta. Nó sùng kính Ta cách giả dối, bởi vì nó dạy những giáo lý và những luật lệ loài người”. Vì các ngươi bỏ qua các giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục loài người: rửa bình, rửa chén và làm nhiều điều như vậy”.

Và Người bảo: “Các ngươi đã khéo bỏ giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục của các ngươi. Thật vậy, Môsê đã nói: “Hãy thảo kính cha mẹ”, và “ai rủa cha mẹ, sẽ phải xử tử”. Còn các ngươi thì lại bảo: “Nếu ai nói với cha mẹ mình rằng: Những của tôi có thể giúp cha mẹ được là Corban rồi (nghĩa là của dâng cho Chúa)”, và các ngươi không để cho kẻ ấy giúp gì cho cha mẹ nữa. Như thế các ngươi huỷ bỏ lời Chúa bằng những tập tục truyền lại cho nhau. Và các ngươi còn làm nhiều điều khác giống như thế”.

Suy niệm: Trong một vở kịch của G. Marcel, chị vợ dự định tặng cho chồng món quà sinh nhật là một đôi giày thật đẹp. Chẳng may anh chồng bị tai nạn phải cưa mất đôi chân. Chị vợ vẫn nhất quyết giữ ý định cũ của mình bất chấp giờ đây chồng mình không còn chân để đi giày nữa. Đôi giày thay vì là một món quà đem lại niềm vui thì lại trở thành một sự xúc phạm nặng nề. Cách giữ luật theo kiểu người Pha-ri-sêu cũng thế. Thay vì thờ phượng Chúa bằng cuộc sống “công bình, nhân ái và thành tín” như Ngài mong muốn (Mt 23,23) thì họ chỉ dành cho Ngài những lời lẽ ngoài môi miệng và tuân giữ “những giới luật phàm nhân.” Như thế không phải là xúc phạm nặng nề đến Chúa hay sao?

Bạn nghĩ coi, chúng ta có thực sự thờ phượng Chúa đúng như lòng Chúa mong muốn không? Chúng ta không thiếu những nghi lễ long trọng nhưng chúng ta đã sống công bình và nhân ái chưa? Liệu chúng ta đã đồng cảm với những người khổ đau, nghèo đói? Liệu chúng ta đã bênh vực, chia sẻ với những người đang chịu bất công, bị loại bỏ bên lề xã hội? Nếu chưa sống như thế, chúng ta mới chỉ thờ Chúa ngoài môi miệng, chưa đúng như lòng Chúa mong muốn.

Sống Lời Chúa: Xem-xét-và làm một việc theo tinh thần Tin Mừng để chia sẻ với người đau khổ sống bên cạnh bạn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con biết thờ phượng Chúa với tất cả tấm lòng, không viện lý do này khác để tránh né việc thực thi công bằng và nhân ái.