06/02 – Thứ Ba tuần 5 thường niên. – Thánh Phaolô Miki và các bạn tử đạo. Lễ nhớ.

“Các ngươi gác bỏ một bên các giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục phàm nhân”.

Lời Chúa: Mc 7, 1-13

Khi ấy, những người biệt phái và mấy luật sĩ từ Giêrusalem tụ tập lại bên Chúa Giêsu, và họ thấy vài môn đệ Người dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch, nghĩa là không rửa trước. Vì theo đúng tập tục của tiền nhân, những người biệt phái và mọi người Do-thái không dùng bữa mà không rửa tay trước, và ở nơi công cộng về, họ không dùng bữa mà không tắm rửa trước. Họ còn giữ nhiều tập tục khác nữa, như rửa chén, rửa bình, rửa các đồ đồng.

Vậy những người biệt phái và luật sĩ hỏi Người: “Sao môn đệ ông không giữ tập tục của tiền nhân mà lại dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch?” Người đáp: “Hỡi bọn giả hình, Isaia thật đã nói tiên tri rất chí lý về các ngươi, như lời chép rằng: “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng ở xa Ta. Nó sùng kính Ta cách giả dối, bởi vì nó dạy những giáo lý và những luật lệ loài người”. Vì các ngươi bỏ qua các giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục loài người: rửa bình, rửa chén và làm nhiều điều như vậy”.

Và Người bảo: “Các ngươi đã khéo bỏ giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục của các ngươi. Thật vậy, Môsê đã nói: “Hãy thảo kính cha mẹ”, và “ai rủa cha mẹ, sẽ phải xử tử”. Còn các ngươi thì lại bảo: “Nếu ai nói với cha mẹ mình rằng: Những của tôi có thể giúp cha mẹ được là Corban rồi (nghĩa là của dâng cho Chúa)”, và các ngươi không để cho kẻ ấy giúp gì cho cha mẹ nữa. Như thế các ngươi huỷ bỏ lời Chúa bằng những tập tục truyền lại cho nhau. Và các ngươi còn làm nhiều điều khác giống như thế”.

Suy niệm: Các kinh sư và những người Pha-ri-sêu nổi tiếng với việc tuân giữ những điều mà họ cho là “truyền thống của tiền nhân” đến độ họ biến việc thực thi giao ước mà Thiên Chúa ký kết với cha ông họ thành một thứ tôn giáo vụ hình thức bên ngoài, chỉ “tôn kính Chúa bằng môi miệng còn tấm lòng thì xa Ngài”. Điều răn Chúa dạy là phải thờ cha kính mẹ thì họ không tuân giữ, mà còn đặt ra một thực hành kỳ lạ khi họ gọi tất cả của cải là “co-ban” nghĩa là “lễ phẩm dành cho Chúa rồi” nên họ không có bổn phận phụng dưỡng cha mẹ nữa. Chúa Giê-su gọi như thế là “đạo đức giả” lấy tập tục của phàm nhân để phế bỏ lời Thiên Chúa. Ngài cho biết cốt lõi của đạo Chúa không chỉ là thực hành những lễ nghi, tuân giữ những luật lệ mà còn là “không được bỏ những điều quan trọng nhất trong lề luật là công lý, lòng nhân và thành tín” (Mt 23,23).

Mời Bạn: Cốt lõi của đạo không phải là làm việc này, việc nọ mà là tấm lòng yêu mến, là động lực thúc đẩy chúng ta làm những việc đó. Những việc dự lễ, đọc kinh, làm việc từ thiện bác ái, v.v… chỉ có giá trị và giúp ta sống thánh thiện khi chúng được thực hành với lòng tin yêu Chúa, yêu thương tha nhân.

Sống Lời Chúa: Mỗi ngày bạn làm ít là một việc phục vụ tha nhân và dâng việc đó lên Chúa như của lễ khi bạn tham dự thánh lễ.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin đừng để chúng con vì thói quen mà rơi vào tình trạng chỉ thờ phượng Chúa bằng môi bằng miệng mà lòng chúng con xa Chúa. Nhưng xin giúp chúng con thờ phượng Chúa và yêu thương tha nhân với tất cả tấm lòng chân thành. Amen.

05/02 – Thứ Hai tuần 5 thường niên. – Thánh Agata, trinh nữ, tử đạo. Lễ nhớ.

“Tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh”.

Lời Chúa: Mc 6, 53-56

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người, họ liền rảo chạy khắp miền, và nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau yếu nằm trên chõng đến đó.

Bất cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta cũng đặt các bệnh nhân ở các nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm tới gấu áo Người, và tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh.

Suy niệm: Thần thoại Hy lạp kể lại chuyện vua Midas được một vị thần ban cho một điều ước: bất cứ ông ước muốn điều gì, ông liền có được điều ấy. Ông vua tham lam ước rằng mọi thứ ông chạm đến đều hoá thành vàng. Nhưng tai hoạ cũng từ đó mà đến, ngay cả thức ăn khi vừa chạm đến miệng vua đều hoá thành vàng. Và dù có đói lả, vua cũng không thể ăn vàng mà sống được! Trái lại nơi Chúa Giê-su, bất cứ điều gì chạm đến Ngài đều được thánh hoá. Mọi kẻ ốm đau dù chỉ chạm đến tua áo choàng của Chúa đều được chữa lành. Bất cứ nơi đâu có Chúa hiện diện và được Ngài chạm đến, nơi đó “người mù sẽ nhìn thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo được nghe Tin Mừng” (Lc 7,18-23). Cây thập giá, vốn là nhục hình cho tử tội, nhưng khi được thân thể Chúa chạm đến, đã trở thành thánh giá ban ơn cứu độ.

Mời Bạn: Còn gì tuyệt vời hơn khi chúng ta được Chúa chạm đến và biến đổi? Chắc chắn rằng, Chúa luôn muốn hiện diện và chạm đến từng người trong mỗi khoảnh khắc, mỗi niềm vui, nỗi buồn, mỗi khó khăn, đau khổ mà chúng ta đang đương đầu. Bởi Người hứa sẽ ở cùng chúng ta mọi ngày cho đến tận thế. Bạn đã sẵn sàng để Chúa chạm đến cuộc đời mình chưa?

Sống Lời Chúa: Trước khi làm việc gì, bạn hướng về Chúa, xin Chúa hiện diện và thánh hoá công việc bạn sắp làm.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin chạm đến tâm hồn con và biến đổi đời sống con.

04/02 – CHÚA NHẬT 5 THƯỜNG NIÊN năm B.

“Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau”.

Lời Chúa: Mc 1, 29-39

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi hội đường, Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy bà nhạc gia của Simon cảm sốt nằm trên giường, lập tức người ta nói cho Người biết bệnh tình của bà. Tiến lại gần, Người cầm tay bà, và nâng đỡ dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các ngài.

Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ ám: và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ, và không cho chúng nói, vì chúng biết Người.

Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Simon và các bạn chạy đi tìm Người. Khi tìm thấy Người, các ông nói cùng Người rằng: “Mọi người đều đi tìm Thầy”.

Nhưng Người đáp: “Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa”. Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ.

Suy niệm: Cuộc sống của Chúa Giê-su luôn gắn kết với Chúa Cha. Dù suốt ngày bận rộn với việc rao giảng, chữa lành và trừ quỷ, Chúa Giê-su vẫn dành ưu tiên cho việc cầu nguyện: Ngài dành những giây phút đầu tiên trong ngày: “sáng sớm, lúc trời còn tối mịt”,“một nơi hoang vắng”, nơi chỉ có một mình Ngài với Chúa Cha. Công việc khởi đầu ngày sống của Ngài là tìm thánh ý Chúa Cha. Chúa Giê-su kết hợp tài tình giữa việc chiêm niệm và hoạt động. Ngài coi cầu nguyện việc hết sức cần thiết, là lẽ sống còn của mình: “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy, và hoàn tất công trình của Người” (Ga 4,34).

Mời Bạn: Chúa Giê-su nêu gương cho chúng ta về một cuộc sống hài hòa giữa hoạt động và cầu nguyện. Ngài cầu nguyện để biết Chúa Cha muốn Ngài làm gì và thực thi qua đời sống yêu thương phục vụ mọi người cách cụ thể. Chúng ta cũng ưu tiên việc cầu nguyện để nhận biết thánh ý Chúa, hầu sống tốt các mối tương quan, quân bình trong cuộc sống và sáng suốt trong các chọn lựa quyết định của mình.

Sống Lời Chúa: Noi gương Chúa, bạn dành những phút đầu tiên trong ngày để cầu nguyện với Ngài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã cầu nguyện để nhận biết và chu toàn Thánh ý Chúa Cha qua việc hiến thân chịu chết trên thập giá. Xin cho chúng con chuyên cần cầu nguyện để nhận ra Chúa muốn gì trên cuộc đời chúng con, hầu chúng con tham gia tích cực để mở mang Nước Chúa, sống tốt tương quan với Chúa, với tha nhân và chính mình ngay tại nơi chúng con hiện diện. Amen.

03/02 – Thứ Bảy đầu tháng, tuần 4 thường niên.

“Họ như đàn chiên không người chăn”.

Lời Chúa: Mc 6, 30-34

Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy.

Người liền bảo các ông: “Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”. Vì lúc ấy dân chúng đến tấp nập đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài.

Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.

Suy niệm: Một người đốn củi thuê mải mê làm việc, tưởng sẽ kiếm được nhiều tiền. Thế nhưng, sau ba ngày làm việc anh bị chủ sa thải. Chỉ vì mải làm, anh quên mất mài dụng cụ, khiến năng suất những ngày sau suy giảm. Cũng vậy, đời sống gồm có hai nhịp: hoạt động và nghỉ ngơi, gặp Chúa, thờ phượng Ngài và gặp gỡ, phục vụ con người. Ta không thể làm việc với năng suất cao nếu không có thời gian nghỉ ngơi thích hợp. Tương tự, ta không thể sống đạo tốt nếu không có thời gian tiếp xúc với Chúa, sống mối tương giao thân tình với Ngài trong thinh lặng. Sau khi các môn đệ kết thúc hành trình truyền giáo, Đức Giê-su nhắc các ông thời gian “mài dụng cụ,” để công việc tông đồ các ông sẽ khởi sắc hơn.

Mời Bạn: Bạn chỉ có thể phục vụ người khác trong vui tươi và với lòng yêu mến khi bạn tiếp sức với Đấng là nguồn sự sống, để nhận sức mạnh nâng đỡ của Ngài. Bạn sẽ là môn đệ trung tín của Chúa nếu bạn dành một chút thinh lặng mỗi ngày để nghỉ ngơi với Ngài.

Chia sẻ: Làm sao để tạo sự quân bình giữa hai nhịp điệu của đời sống?

Sống Lời Chúa: Duyệt xét lại đời sống, xem tại sao mình hay nóng giận, dễ gắt gỏng, phải chăng vì mình thiếu thời gian để ở lại riêng tư, tâm sự với Chúa?

Cầu nguyện: Lạy Chúa, khi bị rã rời vì trăm công nghìn việc, xin cho con quý chuộng những lúc được an nghỉ trước nhan Chúa. Khi bị xao động bởi những bận tâm và lo âu, xin cho con biết thanh thản ngồi dưới chân Chúa để nghe Lời Ngài. Khi bị kéo ghì bởi đam mê dục vọng, xin cho con thoát được nhờ mang đôi cánh thần kỳ cầu nguyện.

(Rabbouni)

02/02 – Thứ Sáu đầu tháng, tuần 4 thường niên – DÂNG CHÚA GIÊSU TRONG ĐỀN THÁNH (Lễ nến). Lễ kính.

“Mắt tôi đã nhìn thấy ơn cứu độ”.

Lời Chúa: Lc 2, 22-40

Khi ấy, đủ ngày thanh tẩy theo luật Môsê, cha mẹ Chúa Giêsu liền đem Người lên Giêrusalem để hiến dâng cho Chúa, như đã chép trong Lề luật Chúa rằng: “Mọi con trai đầu lòng sẽ được gọi là người thánh thuộc về Chúa”. Và cũng để dâng lễ vật cho Chúa, như có nói trong Luật Chúa, là một đôi chim gáy, hay một cặp bồ câu con.

Và đây ở Giêrusalem, có một người tên là Simêon, là người công chính, kính sợ Thiên Chúa, và đang đợi chờ niềm ủi an của Israel. Thánh Thần cũng ở trong ông. Ông đã được Thánh Thần trả lời rằng: Ông sẽ không chết, trước khi thấy Ðấng Kitô của Chúa. Ðược Thánh Thần thúc giục, ông vào đền thờ ngay lúc cha mẹ trẻ Giêsu đưa Người đến để thi hành cho Người những tục lệ của Lề luật. Ông bồng Người trên cánh tay mình, và chúc tụng Thiên Chúa rằng:

“Lạy Chúa, giờ đây, Chúa để cho tôi tớ Chúa ra đi bình an theo như lời Chúa đã phán: vì chính mắt con đã nhìn thấy ơn cứu độ của Chúa mà Chúa đã sắm sẵn trước mặt muôn dân, là Ánh sáng chiếu soi các lương dân, và vinh quang của Israel dân Chúa”.

Cha mẹ Người đều kinh ngạc về những điều đã nói về Người. Simêon chúc lành cho hai ông bà và nói với Maria mẹ Người rằng: “Ðây trẻ này được đặt lên, khiến cho nhiều người trong Israel phải sụp đổ hay được đứng dậy, và cũng để làm mục tiêu cho người ta chống đối. Về phần bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn bà để tâm tư nhiều tâm hồn được biểu lộ!”

Lúc ấy, cũng có bà tiên tri Anna, con ông Phanuel, thuộc chi họ Asê, đã cao niên. Mãn thời trinh nữ, bà đã sống với chồng được bảy năm, rồi thủ tiết cho đến nay đã tám mươi tư tuổi. Bà không rời khỏi đền thờ, đêm ngày ăn chay cầu nguyện phụng sự Chúa. Chính giờ ấy, bà cũng đến, bà liền chúc tụng Chúa, và nói về trẻ Giêsu cho tất cả những người đang trông chờ ơn cứu chuộc Israel.

Khi hai ông bà hoàn tất mọi điều theo Luật Chúa, thì trở lại xứ Galilêa, về thành mình là Nadarét. Và con trẻ lớn lên, thêm mạnh mẽ, đầy khôn ngoan, và ơn nghĩa Thiên Chúa ở cùng Người.

Suy niệm: Luật Mô-sê qui định người mẹ sinh con trai sau bốn mươi ngày phải được thanh tẩy và dâng hy lễ tạ tội là một con chiên hoặc “một đôi chim gáy hay cặp bồ câu non” (Lv 12,1-8). Còn trong trường hợp sinh con trai đầu lòng thì phải dâng hiến cho Thiên Chúa và rồi chuộc lại bằng 5 đồng sê-ken (Xh 13,13; Ds 18,15-16). Tưởng chừng như thánh cả Giu-se và Đức Ma-ria chỉ cố làm trọn những gì lề luật buộc, nhưng Tin Mừng lại soi rọi cho thấy công việc đó mang những ý nghĩa cao cả: – không chỉ riêng người mẹ được thanh tẩy mà đây chính là “việc thanh tẩy của các ngài”; – việc đó được liên kết với việc dâng hiến con đầu lòng; – hai ngài bồng cả Giê-su con mình theo dù luật không buộc; và Phúc Âm không nói đến việc nộp 5 đồng sê-ken để chuộc con. Nếu như người con là hồng ân Chúa ban tặng được dâng lại cho Chúa như của lễ tạ ơn thì chính cha mẹ cũng cần được thanh tẩy để hiến lễ tạ ơn đó được thực sự xứng đáng.

Mời Bạn: Có ý kiến cho rằng thời nay các gia đình thường không đông con nên không khuyến khích con cái đi tu và đó là một trong những lý do làm cho ơn gọi tu trì sút giảm. Khi đặt ngày lễ dâng Chúa trong đền thánh làm Ngày Đời Sống Thánh Hiến hẳn Giáo Hội muốn nhắc nhở rằng để có những người con sẵn sàng tận hiến cuộc đời cho Chúa thì trước hết cần có những người cha mẹ thánh thiện và quảng đại.

Sống Lời Chúa: Dâng lên Chúa một hy sinh, từ bỏ một món ăn ưa thích, và xin ơn quảng đại đáp lại tiếng Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Chúa.

01/02 – Thứ Năm đầu tháng, tuần 4 thường niên.

“Người bắt đầu sai các ông đi”.

Lời Chúa: Mc 6, 7-13

Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế.

Và Người truyền các ông đi đường đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo. Người lại bảo: “Ðến đâu, các con vào nhà nào, thì ở lại đó cho đến khi ra đi. Ai không đón tiếp các con, cũng không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi đó, phủi bụi chân để làm chứng tố cáo họ”.

Các ông ra đi rao giảng sự thống hối. Các ông trừ nhiều quỷ, xức dầu chữa lành nhiều bệnh nhân.

Suy niệm: Các bộ tộc Eskimo thời xưa, khi chuẩn bị cuộc hành trình vượt ra khỏi vùng băng giá của sáu tháng mùa đông tại Bắc cực, phải hạn chế tối đa những đồ đạc cồng kềnh; chúng tuy cần thiết thật, nhưng cũng có thể làm cản trở, gây chậm trễ khiến họ không thể kịp đến vùng đất có nắng ấm của mặt trời. Liên hệ với kinh nghiệm đó, chúng ta hiểu được “chỉ thị” của Đức Giê-su khi sai các tông đồ đi rao giảng: Chỉ có cây gậy làm hành trang, ngoài ra “lương thực, tiền bạc, giầy dép, áo quần…”, những thứ đó, tuy rất cần thiết cho đời sống thường ngày, nhưng không phải là điều cốt lõi của sứ vụ tông đồ; trái lại điều họ phải có và phải làm là có Chúa ở với họ để họ loan báo Tin Mừng bình an và rao giảng Triều đại của Thiên Chúa đã đến gần. Một khi quá bị vướng bận hoặc cậy dựa vào của cải vật chất, thế lực trần gian, người tông đồ dễ dàng đánh mất ơn gọi và sứ mạng của mình.

Bạn Ki-tô hữu thân mến, khi lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, bạn được Chúa trao sứ mạng làm tông đồ. Nếu bạn chờ đến khi bạn rảnh rỗi hay có đủ phương tiện bạn mới lên đường, thì có thể suốt đời, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội đó. “Lúa chín đầy đồng mà thiếu thợ gặt”. Chúa hối thúc bạn làm tông đồ ngay bây giờ và trong đời sống thường ngày bằng cách biến từng lời nói việc làm thành hành động loan báo Tin Mừng.

Sống Lời Chúa: Mỗi sáng thức dậy, bạn suy niệm một câu Lời Chúa và quyết tâm sống Lời đó trong ngày.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con biết từ bỏ những gì cản trở cho sứ mạng tông đồ để con luôn sẵn sàng lên đường loan báo Tin Mừng cho anh em.

31/01 – Thứ Tư tuần 4 thường niên. – Thánh Gioan Boscô, linh mục. Lễ nhớ

“Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương”.

Lời Chúa: Mc 6,1-6

Khi ấy, Chúa Giêsu trở về quê nhà và các môn đệ cùng theo Người. Ðến ngày Sabát, Người vào giảng trong hội đường, và nhiều thính giả sủng sốt về giáo lý của Người, nên nói rằng: “Bởi đâu ông nầy được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay Người làm được những sự lạ thể ấy? Ông nầy chẳng phải bác thợ mộc con bà Maria, anh em với Giacôbê, Giuse, Giuđa và Simon sao? Chị em ông không ở với chúng ta đây sao?” Và họ vấp phạm vì Người.

Chúa Giêsu liền bảo họ: “Không một tiên tri nào mà không bị kinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình”. Ở đó Người không làm phép lạ nào được, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân, và Người ngạc nhiên vì họ cứng lòng tin. Người đi rảo qua các làng chung quanh mà giảng dạy.

Suy niệm: “Khi Thiên Chúa trở thành một Con Người, sống như một thụ tạo giữa các thụ tạo của Ngài tại Palestine, thì cuộc đời Ngài thật sự là một sự quên mình lớn lao nhất, hướng về đồi Can-vê” (C.S. Lewis). Dân làng Na-da-rét trong hội đường hôm ấy không thể nào hiểu được tại sao bác thợ Giê-su ngày nào bây giờ lại khôn ngoan, giảng dạy lôi cuốn, cũng như đầy quyền năng với những phép lạ kỳ diệu như vậy. Vì định kiến, họ không thể nhận ra rằng người đồng hương của họ không chỉ là một con người, nhưng còn là Thiên Chúa: một vị Thiên Chúa trở thành xác phàm ở giữa nhân loại. Làng Na-da-rét nhỏ bé vô danh của họ được cả nhân loại biết đến cũng nhờ người đồng hương này.

Mời Bạn: Na-tha-na-en cũng từng đầy thiên kiến về Na-da-rét: “Từ Na-da-rét, làm sao có cái gì hay được?” (Ga 1,46). Vậy mà sau khi gặp người Na-da-rét ấy, ông thay đổi định kiến, trở thành môn đệ Ngài. Muốn biết trái măng cụt ngon ngọt thế nào, bạn phải nhai, nuốt, thưởng thức nó. Cũng vậy, muốn biết vị Thiên-Chúa-làm-người hiền lành và khiêm nhường ra sao, bạn hãy đến gặp Ngài, ở lại với Ngài, tiêu hóa Lời Ngài, rước lấy Ngài trong Thánh Thể cách ý thức và thường xuyên.

Sống Lời Chúa: Tôi tập gặp gỡ Chúa Giê-su thường xuyên hơn qua việc cầu nguyện, đọc Tin Mừng, rước lễ… mỗi ngày. Nói chung, dành cho vị Thiên Chúa-làm-người cao cả ấy một vị trí xứng hợp hơn trong đời mình.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, cảm tạ Chúa đã nhập thể làm người ở giữa nhân loại. Xin cho con luôn hạnh phúc có Chúa hiện diện trong đời mình.

30/01 – Thứ Ba tuần 4 thường niên.

“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”.

Lời Chúa: Mc 5, 21-43

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng:: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.

Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi:: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng:: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi: “Ai chạm đến Ta?” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà:: “Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.

Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng:: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng:: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê.

Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ:: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng:: “Talitha, Koumi!”, nghĩa là:: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.

Suy niệm: Hai người, hai hoàn cảnh khác nhau, nhưng cả hai đều làm chứng cho một điều là chỉ có lòng tin mãnh liệt vào Chúa Giê-su mới có thể cứu chữa họ, ngay cả khi tưởng như không còn tia hy vọng, không còn một lối thoát nào: Người đàn bà bệnh băng huyết 12 năm, không thuốc men nào chữa lành, nhưng chỉ cần sờ vào gấu áo Chúa với lòng tin là được khỏi ngay lập tức. Con gái ông Gia-ia, trưởng hội đường, đã chết rồi nhưng Chúa nói: “Đừng sợ, chỉ cần tin thôi;” và quả thật, Chúa đã cầm tay em và cho em sống dậy. Niềm tin vào Chúa Giê-su chính là chìa khoá vạn năng mở được mọi cánh cửa trong hành trình dương thế của chúng ta.

Mời Bạn: Hẳn bạn có lúc phải ngậm ngùi nếm mùi ê chề của thất vọng; hoặc có khi bạn đã gặp những con người đáng thương đứng bên bờ vực thẳm tuyệt vọng, thậm chí đến mức tự kết liễu đời mình. Trước hoàn cảnh bi đát đó, lòng tin vào Đức Ki-tô chính là liều thuốc thần hiệu có thể chữa lành. Mời bạn hãy đến với Ngài bằng cuộc sống cầu nguyện thân mật để thắp sáng đức tin trong lòng bạn và để bạn khơi lại niềm tin nơi những tâm hồn đang rơi vào tuyệt vọng ở quanh bạn.

Chia sẻ: Bạn có kinh nghiệm nào về việc tìm lại được niềm tin nhờ kiên trì trong lời cầu nguyện? Mời bạn chia sẻ.

Sống Lời Chúa: Duy trì thói quen cầu nguyện riêng với Chúa hằng ngày, nhất là những lúc gặp khó khăn, thử thách.
Cầu nguyện: Lạy Chúa xin ban thêm đức tin cho chúng con để dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng con vẫn mạnh mẽ và kiên cường trọn niềm phó thác nơi Chúa mà thôi. Amen.

29/01 – Thứ Hai tuần 4 thường niên.

“Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này”.

LỜI CHÚA: Mc 5, 1-20

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ sang bờ biển bên kia, đến địa hạt Giêrasa. Chúa Giêsu vừa ở thuyền lên, thì một người bị quỷ ô uế ám từ các mồ mả ra gặp Người. Người đó vẫn ở trong các mồ mả mà không ai có thể trói nổi, dù dùng cả đến dây xích, vì nhiều lần người ta đã trói anh ta, gông cùm xiềng xích lại, nhưng anh ta đã bẻ gãy xiềng xích, phá gông cùm, và không ai có thể trị nổi anh ta. Suốt ngày đêm anh ta ở trong mồ mả và trong núi, kêu la và lấy đá rạch mình mẩy. Thấy Chúa Giêsu ở đàng xa, anh ta chạy đến sụp lạy Người và kêu lớn tiếng rằng: “Hỡi ông Giêsu, Con Thiên Chúa Tối Cao, ông với tôi có liên hệ gì đâu? Vì danh Thiên Chúa, tôi van ông, xin chớ hành hạ tôi”. Nhưng Chúa Giêsu bảo nó rằng: “Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này”. Và Người hỏi nó: “Tên ngươi là gì?” Nó thưa: “Tên tôi là cơ binh, vì chúng tôi đông lắm”. Và nó nài xin Người đừng trục xuất nó ra khỏi miền ấy.

Gần đó, có một đàn heo đông đảo đang ăn trên núi, những thần ô uế liền xin Chúa Giêsu rằng: “Hãy cho chúng tôi đến nhập vào đàn heo”. Và Chúa Giêsu liền cho phép. Các thần ô uế liền xuất ra và nhập vào đàn heo, rồi cả đàn chừng hai ngàn con lao mình xuống biển và chết đuối. Những kẻ chăn heo chạy trốn và loan tin đó trong thành phố và các trại. Người ta liền đến xem việc gì vừa xảy ra. Họ tới bên Chúa Giêsu, nhìn thấy kẻ trước kia bị quỷ ám ngồi đó, mặc quần áo và trí khôn tỉnh táo, và họ kinh hoảng. Những người đã được chứng kiến thuật lại cho họ nghe mọi sự đã xảy ra như thế nào đối với người bị quỷ ám và đàn heo. Họ liền xin Chúa Giêsu rời khỏi ranh giới họ. Khi Người xuống thuyền, kẻ trước kia bị quỷ ám xin theo Người. Nhưng người không cho mà rằng: “Con hãy về nhà với thân quyến, và loan truyền cho họ biết những gì Thiên Chúa đã làm cho con và đã thương con”. Người đó liền đi và bắt đầu tuyên xưng trong miền thập tỉnh, tất cả những gì Chúa Giêsu đã làm cho anh ta, và mọi người đều thán phục.

Suy niệm: Dân thành Ghê-ra-sa biết rõ điều kỳ diệu Chúa Giê-su đã làm cho người bị quỷ ám. Thế nhưng, thay vì vui mừng khi thấy người anh em được thoát khỏi xiềng xích ma quỷ, thay cho lời tạ ơn vì cuộc sống của mọi người giờ đây trở lại yên bình, hay hân hoan được một con người đầy quyền năng đến viếng thăm, người dân nơi đây tỏ thái độ khó chịu, ‘mời’ Người rời khỏi vùng đất của họ ngay lập tức. Lý do đơn giản, không chỉ bởi tiếc bầy heo mà còn vì họ sợ đón rước Chúa vào làng rất có thể gây thêm nhiều thiệt hại khác về vật chất. Nói đúng hơn, vì coi trọng vật chất và không muốn cuộc sống bị xáo trộn, họ chối từ Đấng trao ban bình an cho mình.

Mời Bạn: Bạn đừng sợ việc đón Chúa, sống theo ý Ngài sẽ gây thiệt hại, nhất là về vật chất cho đời sống, bởi Chúa đến là để cho chúng ta được sống và sống dồi dào. Ngài đến không chỉ để làm cho cuộc đời chúng ta nên phong phú, đầy ý nghĩa, đổ tràn bình an, niềm vui vào tâm hồn, mà còn trao ban cho ta chính Ngài.

Sống Lời Chúa: Mỗi khi thức dậy đầu ngày, bạn dâng ngày sống cho Chúa,  xin Ngài hướng dẫn mình trong mọi sự, dù phải chịu thiệt thòi vì Danh Ngài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ban thêm đức tin cho chúng con, để chúng con đừng vì lợi ích vật chất, thú vui giả tạo của thế gian mà đẩy Chúa ra khỏi lòng chúng con. Nhưng xin cho chúng con gắn kết với Chúa, ở lại trong tình yêu Chúa bằng đời sống cầu nguyện, thi hành ý Chúa mỗi ngày. Amen.