Thiếu nhi chúng con yêu quí,

Tuần trước cha đã nói với chúng con về một Chúa Giêsu thật dễ thương. Chúa dễ thương bởi vì Chúa biết quan tâm đến mọi người. Những người được Chúa quan tâm trong bài Tin Mừng tuần trước là các môn đệ và đám đông dân chúng.

Thế cha hỏi chúng con, khi đọc đoạn Tin Mừng này chúng con có thấy điều gì đáng cho chúng ta quan tâm học hỏi  không?

………………

Theo cha thì cha thấy có hai đều rất đẹp đáng cho chúng ta học hỏi.

1. Điều thứ nhất đó là tấm lòng của Chúa Giêsu.

Chúng con thấy tấm lòng của Chúa là tấm lòng như thế nào?

– Thưa cha tấm lòng của Chúa là tấm lòng rất tốt.

– Chúng con trả lời rất hay. Đám đông theo Chúa đã mấy ngày ở nơi hoang vắng. Chúa thấy họ cần phải được ăn. Chúa hỏi ông Phi-líp-phê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?”(Ga 3,5)

Tin Mừng ghi Chúa hỏi ông Philipphê như vậy để thử ông thôi chứ Người biết mình sắp làm gì rồi (Ga 6,6)

Và Chúa đã làm gì thì chúng con đã thấy. Một phép lá quá lớn, lớn không ai dám ngờ tới. Dân chúng được ăn no nê thoải mái má vẫn còn dư thừa.

Chúng ta hãy tập cho mình biết đối xử tốt với mọi người như Chúa,

Cha kể cho chúng con nghe câu chuyện này: “Một hôm hoàng đế Napoléon của Pháp vào một nhà hàng nọ. Đi theo ông, chỉ có một sĩ quan tùy viên. Vì không muốn cho ai nhận ra mình là hoàng đế nên ông và viên sĩ quan tùy viên đã ăn mặc như một người thường dân.

Sau khi hai người ăn uống xong, chủ quán đến tính tiền. Tổng cộng là 14 quan. Viên sĩ quan tùy viên lấy tiền trả. Nhưng bỗng mặt ông tái mét đi vì ông quên đem tiền theo.

Thấy thế hoàng đế Napoléon hiểu ngay, ông nói nhỏ:

– Không sao, đừng lo để tôi trả cho.

Hoàng đế lục xét hết túi trên rồi túi dưới nhưng cũng không có đồng nào. Làm sao bây giờ đây?

Viên sĩ quan tùy viên nói với bà chủ nhà hàng:

– Thật là xui cho chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đi mà quên đem theo tiền. Xin bà vui lòng cho chúng tôi khất một giờ đồng hồ nữa, tôi sẽ trở lại để thanh toán số tiền này cho bà.

Bà chủ nhà hàng nhất định không chịu và còn dọa là nếu hai người không trả tiền ngay thì bà sẽ cho gọi cảnh sát.

Anh bồi bàn theo dõi câu truyện từ đầu, cảm thương cho hai người khách lạ nên nói với bà chủ:

– Quên đem theo tiền trong túi là một điều có thể xảy ra cho bất cứ ai. Điều đó quá thường mà bà! Xin bà đừng gọi cảnh sát làm gì. Tôi xin trả 14 quan thay cho hai ông khách này. Xem ra hai ông đây là người thật thà chứ không muốn lường gạt gì đâu.

Thế là nhờ anh giúp bàn trong nhà hàng có lòng tốt mà hoàng đế Napoléon và viên sĩ quan tùy tùng mới có thể rời quán bình an.

Rồi chỉ một lát sau, viên sĩ quan tùy viên trở lại nhà hàng. Ông hỏi bà chủ nhà hàng:

– Bà đã tốn bao nhiêu tiền để mở nhà hàng này?

Bà chủ trả lời:

– 30.000 quan.

Viên sĩ quan lấy từ ở trong túi ra số tiền 30.000 quan và đặt trên bàn rồi nói:

– Vâng lệnh của chủ tôi là hoàng đế Napoléon, tôi xin bà sang lại quán này cho người giúp việc của bà, người đã giúp chúng tôi trong lúc chúng tôi kẹt không đem theo tiền.

Đó chúng con thấy, những người có lòng tốt thì đáng được thưởng công như vậy.

Đời của cha, cha có nhiều ân nhân, nhưng có một ân nhân đã dạy cha một bài học, một bài học mà cha nhớ hằng ngày.

Cha đố chúng con biết đó là bài học gì đó?

Đó là một câu nói mà cha coi như châm ngôn của cuộc đời. Câu đó như thế này: “Sống có đức, mặc sức mà ăn”. Chúng con đã nghe ai nói với chúng con câu đó chưa.  Hôm nay chúng con hãy nhớ đi Sống có đức, mặc sức mà ăn”.

2. Điều thứ hai đó là tấm lòng tốt của em bé bán bánh.

Em bé bán bánh chỉ có “năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá” (Ga 6,7). Gia tài của em chỉ vỏn vẹn có thế. Chắc là cha mẹ em nghèo cho nên bắt em đi làm cái nghề bán bánh dạo này. Giữa một biển người đang đói cần phải ăn, nếu em có “hét” giá thật cao thì có lẽ cũng chẳng thiếu gì người muốn mua. Thế nhưng em đã quảng đại dâng cho Chúa. Thật là một việc làm thật quí giá. Giả như hôm đó không có năm cái bánh và hai con cá của em bé thì cha tin Chúa vẫn làm phép lạ. Lý do vì Chúa thương. Tình thương đã làm cho Chúa thổn thức trong lòng đến nỗi Người không thể cam tâm nhìn đoàn người đang đói cần phải ăn nhưng không có bánh. Thế nhưng ở đây Chúa vẫn đón nhận 5 chiếc bánh và 2 con cá của một em bé như một đóng góp tuy nhỏ bé, nhưng rất đẹp lòng Chúa.

Sự đóng góp của con người vào công việc của Chúa thật đẹp biết bao.

Đọc trong toàn bộ Kinh Thánh chúng ta thấy Chúa rất thích điều đó. Thử hỏi còn gì quan trọng và vĩ đại bằng công trình cứu chuộc cả loài người, thế mà Thiên Chúa đã không tự mình làm, mà Chúa đã đón nhận lời Xin Vâng của một có thiếu nữ nghèo khó. Chúng con có biết người đó là ai không?

– Thưa Đức Mẹ Maria.

Một Hoàng đế nọ cỡi ngựa vào rừng săn bắn. Khi đi ngang qua ngọn đồi gần bìa rừng, ông trông thấy một cụ già râu tóc bạc phơ đang cặm cụi đào lỗ trồng cây, Hoàng đế liền thắng ngựa và lớn tiếng bảo cụ già:

– Chắc hẳn là ngươi không mong đợi được ăn trái của cây ngươi đang trồng hôm nay chứ!

Cụ già thản nhiên đáp:

– Hạ thần không bao giờ thất vọng về điều đó; bao lâu hạ thần còn được Thượng Đế ban cho sinh lực, bấy lâu vẫn tiếp tục hy vọng và chu toàn bổn phận của hạ thần.

Hoàng đế tò mò hỏi thêm:

-Thế ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Cụ già đáp:

-Thưa Hoàng Thượng, năm nay hạ thần vừa tròn một trăm tuổi, biết đâu Thiên Chúa còn cho hạ thần sống thêm một ít năm nữa để hưởng dùng trái cây này. Dù sao, mỗi khi trồng cây, hạ thần không làm gì hơn là tiếp tục công trình sáng tạo của Thiên Chúa, Đấng đã truyền cho trái đất trổ sinh hoa trái phong phú.

Thán phục lòng tin của cụ già chất phác đơn thành, Hoàng đế nói tiếp:

– Nếu ngươi còn thọ tới ngày cây vả này trổ hoa kết trái, ngươi hãy cho ta biết.

Ít lâu năm sau, những cây vả đã bắt đầu nở hoa, rồi kết trái đầy cành. Đợi tới ngày trái vả chín ngọt, cụ già hái đầy một giỏ, rồi lên đường tới đền vua. Tới cổng, lính canh từ chối không cho cụ già nghèo nàn vào chầu vua, nhưng cụ già cứ nài nỉ phân trần đầu đuôi câu chuyện, và rồi vì kính nể tuổi già tóc bạc, sau cùng mấy anh lính tháp tùng cụ già vào triều yết vua. Cụ già khiêm tốn cúi mình trước ngai vua và nói:

– Tâu Hoàng Thượng, hạ thần là ông già khom lưng trồng cây bên bìa rừng mà Hoàng Thượng đã gặp mấy năm trước đây. Hôm nay hạ thần xin kính dâng Hoàng Thượng những trái chín ngọt đầu mùa của cây vả mà hạ thần đã trồng hồi năm ấy.

Nhà vua vui mừng nhận ra cụ già và rất hài lòng với món quà cụ kính dâng, nhất là với lòng trung tín và sự cần cù của cụ. Ngài vui vẻ đổi lại cho cụ già một giỏ đầy những đồng tiền vàng và nói:

– Hỡi người trung tín và đáng kính phục, hãy trở về nhà bình an và tiếp tục cộng tác với Thiên Chúa Toàn năng trong cuộc sáng tạo của Ngài.

Chúng con hãy chịu khó học hành cho thật giỏi để mai sau lớn lên chúng con có thể cộng tác với Thiên Chúa làm cho trái đất nơi chúng ta đang sống mỗi ngày được tốt đẹp hơn! Amen.

Thiếu nhi chúng con yêu quí,

Chúng ta vừa được nghe một đoạn Tin Mừng mà cha cho là rất hay. Qua bài Tin Mừng hôm nay cha thấy sao mà Chúa Giêsu của chúng ta dễ thương quá!

Cha đố chúng con Chúa dễ thương ở chỗ nào đó?

………..

Cha thấy Chúa dễ thương ở chỗ Chúa luôn biết quan tâm đến mọi người.

Nhiều nhà đạo đức bảo người biết quan tâm là người trái tim họ có mắt.

Cha kể cho chúng con câu chuyện này.

Một ông chủ cửa hàng bán thú nuôi kia đem một tấm biển ghi hàng chữ “Bán chó con” ra treo ngay cửa ra vào. Một lúc sau, có một cậu bé mon men đến, đọc tấm bảng rồi lễ phép hỏi ông chủ:

– Thưa bác, bác định bán những chú chó con với giá bao nhiêu ạ?

Ông chủ ân cần trả lời:

– Cũng còn tùy từng con nữa, khoảng từ 30 đến 50 đô-la, cháu ạ!

Cậu bé thò tay vào túi rồi móc ra một ít tiền lẻ:

– Bác ơi, cháu chỉ có 2 đô-la 37 xu. Bác có thể cho cháu ngắm chúng một tý không ạ?

Ông chủ mỉm cười độ lượng, huýt sáo ra hiệu, thế là từ trong nhà lơn tơn chạy ra năm chú chó con, có một con khập khiễng lẹt đẹt theo sau. Ngay lập tức cậu bé chỉ vào chú chó ấy:

– Con chó con này bị làm sao thế hả bác?

Ông chủ trả lời ra vẻ tiếc rẻ:

– À, bác sĩ thú y bảo rằng xương chậu của nó bị dị tật nên phải què quặt suốt đời thôi!

Cậu bé tỏ ra mừng rỡ:

– Ồ, nếu vậy thì đây chính là con chó cháu muốn mua…

Ông chủ tốt bụng tròn xoe mắt nhìn cậu bé ngạc nhiên:

– Con chó bác không có ý bán, vì có bán cũng chẳng ai mua. Nhưng nếu cháu thật sự thích nó thì bác tặng luôn cho cháu đấy!

Cậu bé hơi bối rối, nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng:

– Thưa bác, cháu không hề muốn bác cho không cháu con chó nhỏ này đâu. Nó cũng đáng giá y như những con chó khác. Cháu sẽ trả đủ tiền cho ông. Đây là 2 đô-la 37 xu, và cháu sẽ đưa thêm cho bác 50 xu mỗi tháng cho đến khi đủ số tiền cháu thiếu bác hôm nay…

Ông chủ vẫn tỏ ra ái ngại can ngăn:

– Cháu không nên mua con chó này chút nào… Nó đâu có thể chạy nhảy vui đùa với cháu như những chú chó lành lặn khác!

Cậu bé lặng lẽ đưa tay xuống kéo ống quần lên để lộ chiếc chân trái bị teo cơ đang được nâng giữ bằng một cái khung bằng nhôm. Cậu ngước mắt nhìn ông chủ cửa hàng và nhỏ nhẹ nói:

– Bác ơi, cháu cũng đâu có thể chạy nhảy vui đùa, và… cháu nghĩ… chú chó bé con này cũng cần được một ai đó cảm thông cho nó, bác ạ!

Đúng là trái tim của em bé này có mắt. Em biết quan tâm đến cả chú chó tật nguyền.

Thế cha hỏi chúng con, chúng con có thấy Chúa Giêsu quan tâm đến ai không? Có chứ.

  1. Trước hết là quan tâm đến các môn đệ.

Sự quan tâm nói lên tấm lòng yêu thương của Chúa đối với các môn đệ. Sau chuyến đi thực tập truyền giáo, các môn đệ đã thấm mệt. Họ cần phải được nghỉ ngơi.

Chúng con có thấy người ta làm việc triền miên mà không nghỉ ngơi không?

Sự nghỉ ngơi sau những ngày làm việc vất vả mệt nhọc là điều Chúa quan tâm. Các môn đệ dường như không để ý tới. Thế nhưng Chúa thì khác. Sau khi các môn đệ đi truyền giáo về Chúa bảo: “Anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.” Nghỉ ngơi để lấy sức. Nghỉ ngơi để bồi dưỡng hầu sau đó có thể làm việc tốt hơn.

Chúng con cũng hãy bắt chước Chúa quan tâm đến nhau để làm cho cuộc sống chúng ta đang sống có được nhiều niềm vui và cuộc sống đáng sống hơn. Đây là câu chuyện có thật đã xảy ra ở một trường đào tạo nghiệp vụ y tá.

Vào tháng thứ hai của một khóa học tại trường, giảng viên cho chúng tôi làm một bài kiểm tra về kiến thức phổ thông.

Tôi vốn là một sinh viên chăm chỉ nên dễ dàng trả lời mọi câu hỏi trong bài kiểm tra, trừ câu hỏi cuối: “Chị tạp vụ ở trường tên là gì?”Tôi nghĩ đó chỉ là một câu hỏi cho vui. Tôi đã trông thấy chị ta vài lần. Chị có dáng người cao, mái tóc nâu sâm và khoảng 50 tuổi, nhưng làm thế nào mà tôi có thể biết tên chị được kia chứ? Tôi đã nộp bài và bỏ trống không trả lời câu hỏi đó.

Trước khi tan học, một sinh viên đứng lên hỏi giảng viên về cách tính điểm câu hỏi cuối trong bài kiểm tra vừa làm. Giáo sư bộ môn trả lời:

– Tất nhiên là có tính điểm. Trong mọi ngành nghề, các anh chị luôn phải gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người. Tất cả những con người đó đều có ý nghĩaHọ đáng được các anh chị quan tâm chú ý đến, cho dù tất cả những gì ta có thể làm cho họ chỉ là một lời chào hỏi và một nụ cười.

Tôi đã không quên bài nọc đó trong suốt cuộc đời mình. Tôi cũng đã biết được tên của chị tạp vụ trong trường. Chị ta tên là Dorothy.

  2. Tiếp đến Chúa quan tâm đến nhu cầu của quần chúng.

Chúng con thấy Chúa và các môn đệ đã không tìm được sự nghỉ ngơi như mình mong muốn. Đám đông thấy Chúa Giêsu và các môn đệ Ngài ra đi. Họ không muốn xa Chúa. Họ cũng đi theo và họ tới nơi trước cả khi Chúa và các môn đệ tới.

Lúc Chúa Giêsu và các môn đệ bước ra khỏi thuyền, thì đã thấy đoàn dân mà Chúa cũng như các môn đệ muốn lánh mặt, để tìm thời giờ nghỉ ngơi, đã chờ sẵn đó rồi. Họ đang nóng lòng chờ đợi những điều Chúa dạy dỗ họ.

Thật là rất dễ bực bội với đám đông.Họ đã gây phiền toái cho Chúa. Họ đâu có quyền xâm phạm vào đời sống riêng tư của Chúa bằng những đòi hỏi liên tục như vậy? Chúa không có quyền được nghỉ ngơi yên tịnh và có thời giờ dành riêng cho mình sao? Vậy mà như Tin Mừng ghi lại, Chúa không màng tới điều đó. Chẳng những Chúa không cảm thấy họ gây phiền hà mà ngược lại còn động lòng trắc ẩn xót thương họ.

Ông Premanand là một Kitô hữu có thế giá, thuộc giới thượng lưu Ấn Độ, đã viết lại trong tập tự thuật của ông những lời như thế này: “Từ xưa và cho đến mãi bây giờ, có một sứ điệp chúng ta phải cho rao giảng cho thế giới chưa tin Chúa, đó là: Thiên Chúa quan tâm đến mọi người.”

Vâng! Thiên Chúa quan tâm đến mọi người.

Đó là điều con người cần đón nhận và bắt chước nếu con người muốn có hạnh phúc.

Kenneth là một học sinh lớp 6. Cậu rất vui và hồi hộp khi được chọn tham dự ngày hội thao của trường. Cậu bé đã vượt qua các bạn và về nhất trong lần thi chạy đầu tiên. Phần thưởng là dải ruy băng choàng chéo vai và sự hoan hô của khán giả khiến cậu rất hãnh diện – với bố mẹ và với các bạn cùng lớp.

Cậu bé tiếp tục thi lần chạy thứ hai. Ngay khi gần đến đích, chỉ cần thêm vài bước nữa thì Kenneth sẽ lại là người chiến thắng, nhưng cậu bé bỗng chạy chậm lại và bước ra khỏi đường đua. Bố mẹ cậu vô cùng thắc mắc:

– Tại sao con lại làm như vậy, Kenneth? Nếu con tiếp tục chạy, chắc chắn con sẽ giành chiến thắng nữa đấy.

Kenneth ngước đôi mắt trong veo nhìn bố mẹ và trả lời:

– Nhưng, mẹ ơi, con đã có phần thưởng rồi, còn bạn Billy của con thì chưa có.(First news)

Câu chuyện đẹp quá! Ai mà chẳng muốn những điều tốt lành cho mình. Nhưng nếu biết quan tâm làm cho những người khác cũng được như thế thì thật là đáng khâm phục. Amen.