Bài giảng thiếu nhi: Chúa Nhật 17 Thường Niên, Năm C
Thiếu nhi chúng con yêu quí,
1. Chúng con vừa nghe một bài Tin Mừng dài. Có thể nói là hơi dài một chút.
Cha đố chúng con bài Tin Mừng hôm nay Chúa dạy chúng ta về vấn đề gì nào?
– Về việc cầu nguyện.
– Rất đúng. Thế chúng con đã có bao giờ cầu nguyện chưa?
– Thưa cha rồi…
– Thế chúng con cầu nguyện với ai? Như thế nào? Cầu nguyện làm sao? Cha hỏi nhiều quá phải không? Thôi bây giờ cha bắt đầu câu chuyện hôm nay. Cha bắt đầu trả lời câu hỏi: Cầu nguyện với ai? Dĩ nhiên là với Chúa rồi nhưng…..Chúa là ai đối với chúng ta?
Câu trả lời rất vắn: Chúa là CHA. Chúa Giêsu bảo chúng ta cầu nguyện với Chúa và khi cầu nguyện hãy thưa với Chúa là CHA. Chúa thích chúng ta thưa với Chúa như thế.
Đây là câu chuyện do Đức Cha Tôma Vũ Đình Hiệu kể trong một tập sách nhỏ của ngài. Câu chuyện như thế này:
“Một ngày kia, Thiên Chúa đưa mắt nhìn xuống trần gian để xem người ta thờ phượng Người như thế nào. Người thấy một tín đồ Ấn giáo đang ngồi trầm mặc thinh lặng như thể quên hết mọi sự trên trần gian này. Thiên Chúa rất hài lòng về cử chỉ ấy nhưng Người nói: “Tại sao phải nhọc thân khổ xác như thế?”.
Người lại thấy một nhà sư Phật giáo đang mỉm cười và cố gắng tạo ra sự hài hòa giữa cái thiện và cái ác. Thiên Chúa vui mừng vì nụ cười ấy, nhưng Người lại nói: “Tại sao con người lại tốn công nhọc sức như thế mà không nhờ đến trời cao?”.
Người lại thấy một người bán khai, người bán khai là người như thế nào chúng con? Đó là những người sống trong rừng rú, thiếu ánh sáng văn minh. Người người bán khai đang tế thần với tất cả sự run rẩy sợ hãi. Thiên Chúa xúc động trước cử chỉ ấy, nhưng lại nói: “Tại sao con người lại có thể run sợ như thế?”.
Người lại thấy một người Hồi giáo đang quì phủ phục hướng về thành La Mecque. La Mecque là một nơi hành hương nổi tiếng của người Hồi Giáo. Thiên Chúa thấy họ cúi đầu thán phục, nhưng Người lại nói: “Tại sao lại phải phủ phục nhiều như thế?”
Người lại thấy một nhà thông luật Do thái cất tiếng đọc to những khoản luật trong Kinh Thánh. Thiên Chúa cũng hài lòng vì những lời cầu nguyện, nhưng Người lại nói: “Tại sao có quá nhiều luật lệ như thế?”
Sau khi đã quan sát tất cả những hình thức cầu nguyện và thờ phượng của con người, Thiên Chúa Cha nói với Con Một như sau: “Con hãy xuống nói với thế gian và mang Thần Khí yêu thương xuống cho chúng. Cha không muốn những hi tế vô ích bởi vì Cha là Cha. Cha không muốn sự sợ hãi bởi vì Cha là Cha. Cha không muốn lề luật bởi vì Cha là Cha. Cha chỉ muôn một tình yêu thanh thản và chân thành, bởi vì tất cả mọi người dầu là con cái của Cha”.
Khi mạc khải cho ta biết Thiên Chúa là Cha, Ðức Giê-su đã đưa ra một hình ảnh về Thiên Chúa hoàn toàn khác với hình ảnh các vị thần của các tôn giáo khác. Không những Người cho ta thấy Thiên Chúa Cha yêu thương ta vô cùng, mà còn muốn ta đi vào tình nghĩa thâm sâu, tha thiết với Cha. Vì thế, Người đã dạy ta tiếng “Abba” là tiếng gọi “Ba ơi” rất thân thương của một đứa trẻ vừa nũng nịu, vừa tin tưởng, phó thác mọi sự trong tay Cha.
2. Đúng là phải cầu nguyện với Chúa như một NGƯỜI CHA. Và khi đến và cầu nguyện với Chúa, chúng ta phải đến với một tâm hồn hồn nhiên, đơn sơ và chân thành.
Nhưng phải cầu nguyện như thế nào?
Rõ rệt là Chúa không muốn có sự xa cách. Chúa muốn cho con người thân mật gần gũi với Chúa.
Có một câu chuyện trong KT Cựu Ườc rất hay cha muốn kể cho chúng con. Chúng con thấy Abraham nói truyện với Chúa thật là gần gũi và thân mật. Cha thích câu chuyện này vì nó làm cho cha cảm thấy giữa Chúa và con người dường như không còn một cái gì ngăn cách.
Abraham thấy Chúa sắp thịnh nộ giáng tai họa xuống dân thành Sodoma, Abraham liền nài nỉ Chúa tha thứ cho họ… có lẽ khi làm việc này Abraham cũng nghĩ tới gia đình của đứa cháu tên là Lot cư ngụ trong thành này, ông ta có một người vợ và hai cô con gái.
Cha nhắc lại cho chúng con câu chuyện này để chúng con thấy:
Chúa bảo với Abraham:
– Này có chuyện này Ta sắp làm mà Ta không muốn dấu ngươi. Tội lỗi của Sodoma và Gômora quá nặng nề và Ta muốn hủy diệt chúng.
Abraham muốn cứu Sodoma nên thưa với Chúa:
– Chớ thì Chúa sắp tiêu diệt người công chính cùng với kẻ tội lỗi sao?
Rồi ông đưa ra một lời thắc mắc:
– Nếu có 50 người công chính trong thành chẳng lẽ họ cũng phải chung số phận? Với 50 người công chính đang cư ngụ trong đó chẳng lẽ chưa đủ để Chúa tha cho cả thành ư ?
Và sau đó ông lại can ngăn Chúa :
– Xin Chúa đừng làm vậy, xin đừng sát hại những người công chính cùng với kẻ dữ. Xin Chúa đừng làm thế.
(Đó chúng con thấy, lời lẽ của Abraham thật thân tình chưa… nói với Chúa như nói với người bạn vậy).
Và Chúa cũng nói với ông một cách thân tình như thế:
– Nếu Ta tìm thấy trong thành Sodoma 50 người công chính, ta sẽ vì họ mà tha thứ cho cả thành.
Thấy ý định của mình có mòi không thành, Abraham thưa lại với Chúa:
– Dù tôi chỉ là tro bụi, nhưng con đã bắt đầu nói thì con cũng xin thưa: nếu trong số 50 người công chính … còn thiếu 5 người thì sao?
Rồi ông tỏ ra như có vẻ thắc mắc.
– Vì 45 người công chính Chúa có tàn phá cả thành không?
Chúa trả lời cho ông biết:
+ Nếu ta tìm thấy 45 người công chính Ta sẽ không phá huỷ cả thành.
Abraham thấy Chúa có vẻ dễ dãi và xuống nước, Abraham “quất” thêm một câu nữa:
– Giả tỉ như chỉ có 40 người công chính thôi, thế Chúa sẽ làm gì?
+ Ta sẽ vì 40 người đó mà tha cho cả thành.
Abraham thấy thế cũng chưa thành công… nhưng lại không dám can đảm ..
– Nếu Chúa không nổi giận cơ … thì con mới dám nói: nếu chỉ có 30 người thì sao?
– Ta sẽ …
– Con trót nói… nếu chỉ có 20 …
– Vì 20 người đó Ta sẽ không tàn sát.
– Xin đừng nổi giận, một lần cuối… nếu chỉ có 10 người?
– Vì 10 người đó Ta sẽ không tàn phá.
Sáu lần Abraham đặt điều kiện để xin Chúa tha cho thành Sodoma.
Đó chúng con thấy, Chúa thích sự gần gũi thân thiện… như những người bạn nói truyện với nhau.
Thánh Gérald Majeiia hồi còn nhỏ ở giúp việc cho đức cha Lacedogma. Một ngay kia đức cha đi vắng giao chìa khóa cho cậu, bảo cậu kín nước đổ vào bồn. Chẳng may khi cúi xuống chùm chìa khóa rớt xuống giếng sâu, sợ quá… không biết sao để lấy lên.
Bỗng cậu nhớ đến Chúa Giêsu Hài Đồng, cậu vội chạy vào máng cỏ trong nhà thờ quì cầu nguyện rồi ẵm Chúa ra giếng… trước sự kinh ngạc của mọi người.
Cậu cột Chúa vào giây vừa thả Chúa xuống giếng vừa nói: “Lạy Chúa, chỉ có Chúa mới giúp con lấy lại chìa khóa”
Rồi cậu từ từ kéo Chúa lên. Lạ lùng thay … chìa khoá trong tay Chúa hài đồng.
Cha kết thúc ở đây nhé!