Suy niệm Lời Chúa: Chúa Nhật 14 Thường Niên, Năm C
1. Bài Tin Mừng hôm nay không có gì khó hiểu. Thánh Luca cho chúng ta biết: Chúa Giêsu đã không chỉ sai các tông đồ tức nhóm 12 được tuyển chọn mà còn sai cả nhóm môn đệ nữa. Thánh Luca đã nói đến con số 72. Khi nói đến con số 72 Luca đã ngầm cho mọi người hiểu rằng đó là cả loài người. Lý do Luca làm thế là vì theo Sách Sáng thế đoạn 10 thì số 72 là số dân của cả loài người.
Vâng đúng như thế anh chị em. Công đồng Vaticano II long trọng khẳng định: “Tự bản tính, Giáo Hội lữ hành phải truyền giáo” (TG 2). Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II cũng quả quyết: “Không một ai trong những người tin vào Đức Kitô, không một tổ chức nào trong Giáo Hội được miễn khỏi trách vụ cao cả này: Đó là toan báo Đức Kitô cho mọi dân tộc” (Sứ vụ Đấng Cứu Độ, 3).
Sách Giáo Lý Mới (1270, 2472) nói: “Được tái sinh làm con Thiên Chúa, những người đã được rửa tội có bổn phận tuyên xưng trước mặt mọi người đức tin mà họ nhận lãnh từ Thiên Chúa qua Hội Thánh” (x.LG 10), tham dự vào hoạt động tông đồ và truyền giáo của Dân Thiên Chúa (x.LG 17; AG 7,23). Như vậy mọi người chúng ta đều có trách nhiệm trong cánh đồng truyền giáo của Chúa.
2. Chúng ta phải hiểu truyền giáo hôm nay như thế nào?
Một điều chắc chắn là việc truyền giáo hôm nay không còn như ngày xưa trước đây. Nhìn lại việc truyền giáo cách đây khoảng vài trăm năm trướn đây, các từ “việc truyền giáo” (mission), “nhà truyền giáo” (missionary) còn rất quen thuộc với chúng ta. Ra đi đến những vùng đất xa lạ để truyền đạo vẫn là ước mơ, là lý tưởng của nhiều thanh niên Âu Tây. Họ muốn tiếp bước Phan-xic-ô Xa-vi-ê, Matteo Ricci, Alexandre de Rhodes (Đắc Lộ) … bỏ lại tất cả tài sản, đời sống tiện nghi, người tình xinh đẹp… đến với các dân tộc chậm tiến như Ấn Độ, Trung Quốc, Việt Nam… để loan báo Tin Mừng, đem ánh sáng văn minh và văn hoá phương Tây cho các dân tộc ấy.
Việc truyền giáo như thế hôm nay hôm nay đối với chúng ta không còn phù hợp nữa. Chúng ta không có thể nhân danh bất cứ ai, dù là Thiên Chúa, hay bất cứ điều gì, như là nền văn minh hay một ý thức hệ nào đó, để bắt ép người khác theo đường lối (đạo) của mình. Công Đồng Vatican II đã yêu cầu trong Tuyên Ngôn về Tự do Tôn giáo phải tôn trọng niềm tin của anh chị em theo các tôn giáo khác như Phật giáo, Hồi giáo, Cao Đài….
Truyền giáo ngày nay trước hết, là giới thiệu Đức Giê-su và Tin Mừng của Ngài, cho người nghe tự khám phá Đức Giê-su để yêu Ngài và con đường tình yêu của Đức Giê-su để đi theo con đường đó. 72 môn đệ được Đức Giê-su sai đi chính là để chuẩn bị cho Đức Giê-su, giới thiệu Đức Giê-su.
Quả thật, nếu chúng ta tin Đức Giê-su là đường, là sự thật, là sự sống, là tình yêu, thì bất cứ ai tôn trọng sự thật, bảo vệ sự sống của mình hay của người khác một cách chính đáng, yêu thương một cách chân thành và trong sáng đều là những người đang đi theo con đường của Đức Giê-su, đang theo “đạo” của Ngài, dù có thể họ chưa bao giờ được rửa tội. Chúng ta đừng quá bận tâm đến bí tích rửa tội bằng nước mà chúng ta muốn thực hiện cho họ. Chúng ta hãy để ý giúp họ gặp gỡ và đi theo Đức Giê-su để được rửa bằng lửa khát khao Ngài trong lòng họ.
Mẹ thánh Têrêsa nói: “Phải làm sao cho mọi người thấy rằng chỉ có một Thiên Chúa và Ngài là Thiên Chúa của tất cả; bởi thế thật quan trọng để mọi người được đối xử cách bình đẳng trước Thiên Chúa. Tôi luôn luôn nói rằng chúng ta phải giúp người theo Ấn giáo trở nên một tín đồ Ấn giáo tốt lành hơn, một người Hồi giáo trở nên một tín đồ Hồi giáo tốt lành hơn, một người Công giáo trở nên một tín đồ Công giáo tốt lành hơn. Chúng tôi cố không giảng đạo, nhưng chỉ tỏ cho thấy đức tin của chúng tôi qua hành động và sự phục vụ.”Chúng tôi tin rằng công việc của mình phải là gương mẫu cho dân chúng”.
Hãy sống thế nào để cho mọi người biết sống như Chúa Giêsu đã sống và nếu không sống được như thế thì cuộc sống sẽ trở nên bất hạnh như thế nào.
Một bá tước người Anh đến thăm quần đảo Fuji. Vốn là một người vô tín, bá tước nầy nói với người tù trưởng già cách mỉa mai rằng:
– Ông là một đại lãnh tụ, nhưng thật tội nghiệp vì ông để cho mấy vị giáo sĩ ngoại quốc nầy lừa dối. Ngày nay nào còn ai tin vào Kinh thánh nữa đâu. Người ta đã chán nghe câu chuyện về Đấng Kitô chết thay tội lỗi nhân loại trên thập tự giá rồi. Tôi thật tiếc các ông quá dại khi tiếp nhận câu chuyện của họ.
Đôi mắt vi tù trưởng lóe sáng. Ông trả lời :
– Ông có nhìn thấy tảng đá lớn ngoài kia không? Chúng tôi đã đập nát đầu kẻ thù của chúng tôi trên đó. Còn lò lửa kế bên nữa, tại đó chúng tồi đã nướng thịt họ. Nếu không nhờ những vi giáo sĩ rất tốt, và tình thương của Chúa Giêsu đã biến đổi chúng tôi từ tình trạng ăn thịt người đến danh phận làm con cái Đức Chúa Trời, thì chắc ông không còn sống mà rời khỏi đây. Tốt hơn là ông nên cảm tạ Đức Chúa Trời về Tin Lành vì nhờ đó ông không còn dùng làm thịt cho chúng tôi. Nếu không nhờ Kinh Thánh, thì bây giờ ông đang ở trong bụng chúng tôi rồi đấy. (NVDCBG).
Hãy làm cho mọi người biết được Tin Mừng của Chúa Giêsu, biết Chúa Giêsu là Ai, Ngài đã sống như thế nào để họ có thể nói được như mẹ thánh Têrêsa
Với tôi, Chúa Giêsu là tất cả:
Chúa Giêsu là sức sống tôi muốn sống;
Ngài là ánh sáng tôi muốn chiếu tỏa;
Ngài là đường tôi đi về nhà Cha,
Là tình yêu tôi muốn tỏ tình,
Là niềm vui tôi muốn chia sẻ,
Là hạt giống an bình, tôi gieo rắc.
Sống được như thế cuộc sống của con người trên thế giới hôm nay được hạnh phúc và tốt đẹp hơn.
Tại một xứ nhỏ ở miền quê nước Pháp, có một người đàn ông tên là ALIX, mới ngoài 50 tuổi, nhưng bị bất toại chân tay không thể làm gì được. Mỗi buổi sáng trước khi đi làm, vợ ông thường đặt ông trên một chiếc ghế bành, và ông phải vất vả lắm mới có thể lật giở từng trang sách đọc cho qua ngày. Mặc dù, ông không phải là người Công Giáo, nhưng cha sở thỉnh thoảng vẫn đến nhà thăm ông; và tiếp đó, Ngài đã lôi kéo được nhiều người trong xứ đạo đến giúp ông.
Mỗi ngày thứ năm trong tuần còn có một bác sỹ trẻ tuổi tình nguyện đến chăm sóc cho bệnh tình của ông; và mỗi Chúa nhật, có một nhóm trẻ em vẫn đến nhà ông chơi. Các em giúp ông lật sách, đọc truyện cho ông nghe, bưng nước, đốt thuốc, kể những mẩu chuyện vui ở trường, và làm cho ông bớt cảm thấy cô đơn.
Năm ấy, gần Lễ Giáng Sinh, Ông xin Cha sở cho ông rước lễ. Cha sở tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì ông ta đã theo đạo bao giờ đâu, nhưng ông ta nói:
– Thưa Cha, trước đây con không tin vào Chúa. Nhưng từ ngày con được Cha đến thăm, được bác sỹ săn sóc và được các trẻ em đến giúp vui, con cảm thấy như mình đã gặp được Thiên Chúa, bởi vì chỉ có Chúa mới có thể làm cho Cha, Bác sỹ và các em tỏ tình thương âu yếm đối với con như vậy thôi!
Thế rồi, mùa Giáng Sinh năm ấy ông được lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội, Giải Tội và được rước Chúa lần đầu tiên. Ông còn sống được thêm một năm nữa, sống một cách gương mẫu nhẫn nại. Chịu khó trong vui tươi, can đảm và sau cùng, ông đã chết trong bình an của Chúa!