Suy niệm Lời Chúa: Lễ Giáng Sinh

Trong giờ phút linh thiêng thánh thiện này, chúng ta hãy trút bỏ mọi tâm tư trần tục để chú tâm vào màu nhiệm vừa được mạc khải cho chúng ta qua lời thiên thần: “Hôm nay, Chúa Kitô, Đấng Cứu thế đã giáng sinh cho anh em”.

1. Ngài giáng sinh một cách lạ lùng ư?

Không, Ngài sinh ra như mọi người. Ngài xuất hiện nhẹ nhàng trong đêm đông cô tịch. Ngài không tìm được một chỗ trong hàng quán. Phúc âm viết rõ như vậy. Thân mẫu Ngài đã hạ sinh Ngài trong nơi hang súc vật ngoài đồng vắng. Ngài đã khởi sự cuộc đời trong tinh thần từ bỏ, khó nghèo và đơn sơ và Ngài sẽ lớn lên trong tinh thần ấy. Với tấm thân đã chịu đựng được những thiếu thốn, khổ sở ngay từ khi được sinh ra, Ngài sẽ chẳng bao giờ coi tiện nghi vật chất làm quan trọng. Thiên Chúa giáng sinh làm người. Ngài không xuống trần để tìm kiếm của cải thế gian. Ngài không màng đến vàng bạc và phô trương giầu có. Ngài kêu gọi trước hết đám mục đồng đang thức canh đàn vật trong đêm tối.

Khi vào hang đá đúng như lời chỉ dẫn của thiên thần, họ chỉ thấy một hài nhi mới sinh bọc trong khăn vải và nằm trong máng cỏ. Thiên Chúa giáng sinh vẫn giữ một cung cách khiêm tốn, thanh bần và bình dị như thế.

2. Vì sao Ngài lại chủ ý làm như vậy?

Có nhiều câu trả lời nhưng câu trả lời cụ thể và gần với con người chúng ta nhất là vì Ngài muốn chia sẻ kiếp sống làm người của chúng ta.

Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Philipphê đã diễn tã thật hay như sau:

Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế.(Pl 2,69)

Chia sẻ không phải bố thí, cũng không phải là ban ơn. Bố thí và ban ơn là đứng từ trên cao ban xuống và chỉ cho đi những gì dư thừa. Chia sẻ là đứng ngang hàng và cho đi những gì chính bản thân mình đang cần. Hiểu được như thế, chúng ta mới thấy được Đức Giêsu chính là mẫu gương chia sẻ.

Đức Giêsu là Thiên Chúa, Ngài có thể ngự trên trời, dùng quyền năng mà cứu độ nhân loại, nhưng vì muốn chia sẻ với nhân loại, nên Ngài đã xuống thế làm người để ở với nhân loại.

Vì muốn chia sẻ, Ngài đã tự huỷ mình khỏi thân phận Thiên Chúa.

Vì muốn chia sẻ, Ngài đã không ngần ngại chọn xuống chỗ bé nhỏ rốt cùng của thân phận con người.

Vì muốn chia sẻ, nên Ngài đã tự nguyện nếm cảm hết những đau khổ mà con người có thể gặp. Ta đau khổ vì cảnh nghèo ư? Chính Ngài cùng chia sẻ với ta cảnh khó nghèo, đói khát, lạnh lẽo.

Ta đã chịu nhiều đau khổ ư? Chính Ngài chia sẻ với ta những thất bại, bị phản bội, bị hành hạ và chết cô đơn nhục nhã.

Ngài chia sẻ với mọi người dù ở những hoàn cảnh khốn cùng, khắc nghiệt nhất của cuộc sống.

Nằm trong hang đá nghèo hèn, với bầy chiên bò, giữa đêm đông giá rét, Đức Giêsu trở nên một lời mời gọi chia sẻ.

Giờ đây, Ngài chỉ là một em bé sơ sinh yếu ớt cần đến sự giúp đỡ của ta. Đêm đông lạnh lẽo, Ngài cần đến cả hơi thở của con bò để sưởi ấm tấm thân.

Khi trốn sang Ai cập, Ngài cần nhờ con lừa chở đi. Khi còn thơ bé, Ngài cần bàn tay săn sóc nâng niu của Đức Mẹ và thánh Giuse.

Khi đi rao giảng, Ngài cần có bạn bè giúp đỡ. Khi cầu nguyện trong vườn Cây Dầu, Ngài bộc bạch lỗi buồn mong được các môn đệ an ủi.

Khi vác thánh giá, Ngài yếu nhược phải nhờ đến ông Simon giúp sức.

Ngài hoá thân làm một con người yếu ớt nhất, túng thiếu nhất, khốn cùng nhất, đau khổ nhất, để mời gọi ta biết mở rộng tâm hồn chia sẻ.

Ngài sẵn sàng đón nhận sự giúp đỡ, dù rất bé nhỏ, kể cả của súc vật, để mời gọi ta quảng đại.

Hôm nay, lời mời gọi chia sẻ ấy vẫn vang lên rất thiết tha, rất khẩn cấp. Đức Giêsu vẫn đang lên tiếng kêu cứu qua những trẻ em mồ côi, không nơi nương tựa, không những không được chăm sóc, không có cơ hội đến trường, mà còn bị hất hủi, bị lạm dụng, bị xâm hại. Đức Giêsu vẫn đang âm thầm nhẫn nhục trong số phận hẩm hiu của những người bị quên lãng. Đức Giêsu vẫn đang oằn vai ghánh nặng trong kiếp lầm than của những người nghèo nàn, vất vả vật lộn với cuộc sống. Đức Giêsu vẫn đang quằn quại trong những tấm thân gầy mòn bị cơn bệnh nan y gặm nhấm. Đức Giêsu cẫn đang tức tưởi trong những người thất bại, không tìm thấy tia sáng hy vọng cho tương lai.

Hãy mở rộng tâm hồn để chia sẻ, vì khi mở rộng tâm hồn chia sẻ, ta đón nhận ơn Chúa. Chính khi mở rộng tâm hồn để chia sẻ, ta đáp lại lời mời gọi của Đức Giêsu bé thơ trong hang đá Bêlem.

Xin gởi đến anh chị em câu chuyện này: Hai bố con lái xe xuống khu thị tứ để mua sắm. Cô bé học lớp bốn hỏi bố:

– Nhiều bạn trong trường con nói không có ông Noel. Các bạn nói con là ngốc khi tin rằng ông có thật, nhưng con tin vào những gì bố bảo với con phải không bố?

Xe ghé vào bên đường và tắt máy. Cô con gái bé bỏng vẫn đang ngổn ngang bao suy nghĩ.

  • Các bạn ở trường đã sai, con yêu ạ! Ông Noel có thật. Nhưng bố cần kể cho con nghe thêm về ông Noel. Bố nghĩ con đã đủ lớn để hiểu những gì bố sẽ chia sẻ với con.

Người cha nhìn con trìu mến và tiếp:

  • Ngày xưa có một người đàn ông đi đây đó khắp thế giới thưởng quà cho những đứa trẻ trên đường ông qua. Ông được biết đến ở nhiều nơi với nhiều tên gọi khác nhau, nhưng tình thương trong tim ông đều như nhau dù ở bất cứ nơi đâu. Ông là tâm hồn thương yêu tuyệt đối và mong muốn chia sẻ tình thương đó bằng cách tặng quà với cả con tim của mình. Tinh thần và cuộc sống thật sự của ông già thần thoại đáng yêu này mãi mãi nằm trong tim của con, tim của bố, tim của mẹ, cũng như trong tim của tất cả những người tin vào việc mang lại niềm vui cho người khác. Tinh thần thật sự của ông già Noel là những gì con mang tặng thay vì những gì con nhận được. Khi con nhận thức được điều này và khi nó trở thành một phần trong con. Giáng sinh sẽ trở nên thú vị hơn và huyền ảo hơn vì con đã lĩnh hội được điều kỳ ảo về ông già Noel khi ông tồn tại trong con. Con có hiểu những gì bố nói không ?

Cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ vào hàng cây phía trước. Cô sợ nhìn vào bố, người từng bảo với cô rằng ông già Noel có thật. Cô muốn tin như cô đã tin hồi năm ngoái rằng ông già Noel là một ông già vui tính, to béo, mặc đồ đỏ. Cô không muốn phải trưởng thành và nhận thức bất kỳ điều gì khác.

  • Nhìn bố này – người bố chờ và cô bé quay sang nhìn ông.

Người bố đang khóc, những giọt nước mắt sung sướng. Khuôn mặt ông ngời sáng bằng ánh sáng của cả ngàn dải Ngân hà, và cô bé như thấy trong mắt ông đôi mắt của ông già Noel. Ông Noel thật sự, người đã bỏ nhiều thời gian chọn lựa những món quà đặc biệt mà cô mong ước trong những mùa Giáng sinh đã qua kể từ khi cô có mặt trên đời này. Ông Noel đã dùng món bánh mà cô bõ công trang trí cũng như uống sữa nóng cô pha. Cô đã nhận ra niềm hạnh phúc, sự chia sẻ, tình thương. Người bố ôm ghì con trong vòng tay ấm áp của mình và cứ ôm thế rất lâu. Cả hai đều khóc.

  • Giờ thì con đã thuộc một nhóm người đặc biệt. Kể từ bây giờ con sẽ được chia sẻ niềm vui Giáng Sinh mỗi ngày của năm, chứ không còn chỉ trong một ngày đặc biệt nữa. Từ bây giờ, ông già Noel sống trong tâm hồn Bố. Trách nhiệm của con là tuân theo tinh thần mang đến niềm vui cho con người khác như con là một phần của ông già Noel đang sống trong con. Đây là điều quan trọng nhất xảy ra với con trong cuộc đời mình, vì bây giờ con đã hiểu rằng ông già Noel không thể nào tồn tại nếu không có những người khiến ông được sống mãi. Con có thể chu toàn việc này không ?

Tim cô bé muốn vỡ ra vì hãnh diện, và cô tin mắt mình đang tỏa ra niềm hạnh phúc. Cô đáp:

– Thưa bố, con muốn ông mãi trong tim con như ông đã sống trong tim bố. Con yêu bố. Bố là ông già Noel tuyệt vời nhất trên thế giới này. Ông Noel không mặc đồ đỏ của con.

Lạy Chúa Giêsu bé thơ, xin dạy con biết sống trọn vẹn mầu nhiệm Giáng sinh bằng mở lòng ra chia sẻ với mọi người. Amen.