Bài giảng thiếu nhi: Chúa Nhật 31 Thường Niên, Năm A
Thiếu nhi chúng con yêu quí,
Chúng ta vừa được nghe một bài Tin Mừng Chúa Giêsu nói với các môn đệ của Chúa về các luật sĩ và biệt phái đồng thời ngay sau đó Chúa cũng ban cho họ những lời khuyên để họ biết sống thế nào cho xứng đáng là môn đệ của Chúa.
1. Trước hết với những người luật sĩ và biệt phái. Chúa nói:
a. Những người luật sĩ và biệt phái, “ngồi tòa Môisên”, nghĩa là nắm quyền giảng dạy, cho nên “những gì họ nói, các con hãy làm và tuân giữ”. “Nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm”.
– Họ ra luật để cho người khác giữ, còn chính bản thân mình thì không giữ.
– Họ làm những việc đạo đức chỉ cốt cho người ta thấy mà khen.
Họ ham danh vọng: ngồi chỗ nhất, thích được chào nơi công cộng, thích được gọi là Rabbi.
Đó là những việc những người biệt phái và luật sĩ thích làm. Tại sao họ thích làm những việc như vậy chúng con ?
Thưa tại vì họ kiêu ngạo.
Chúa Giêsu khiển trách họ vì họ muốn tỏ ra mình là ta đây hơn mọi người. Họ nới rộng hộp kinh, nối dài tua áo, họ muốn những thứ đó phải nổi bật hơn mọi người… Nơi công cộng họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, thích được người ta chào hỏi là “rabbi”… Nghĩa là cái gì cũng phải hơn người.
Ngày xưa là như thế còn ngày nay ra sao ?
Nếu xét cho kỹ thì có lẽ hôm nay cũng chẳng thua gì ngày xưa. Cha Mark Link kể lại một câu chuyện có thật như thế này: “Một thiếu tá vừa được thuyên chuyển về chỉ huy một tiểu đoàn mới. Ông tìm cách “hù” cho binh lính cho họ nể sợ ông. Một hôm, một anh binh nhì gõ cửa xin vào phòng ông. Ông nói:
– Vào đi. Nhưng đứng chờ đấy vì tôi đang bận tiếp điện thoại.
Rồi ông cầm điện thoại nói:
– Chào Đại tướng, rất hân hạnh được nghe ngài. Ngài muốn gì ạ ?
Ông im lặng một hồi như đang lắng nghe, rồi nói tiếp:
– Vâng, thưa Đại tướng, tôi sẽ nói lại với Tổng thống về điều ấy.
Xong, ông đặt ống nghe xuống và nói với anh binh nhì:
– Xong rồi, bây giờ tới phiên anh. Anh có việc gì nào ?
Anh binh nhì đáp:
– Dạ tôi thừa lệnh trung sĩ đến đây để nối dây điện thoại cho ngài, thưa Thiếu tá!
Những chuyện giống như thế chẳng thiếu gì trong cuộc sống hôm nay.
Hãy coi chừng! Chúa Giêsu bảo chẳng có gì có thể che giấu mãi mãi mà không bị tỏ lộ ra. Những gì mà con người không thấy thì Thiên Chúa “thấy” hết. Con người có thể lừa bịp được người khác nhưng nhất định là không thể qua mặt được Thiên Chúa.
Chuyện kể rằng: Ngày kia, Nữ hoàng Shaba gởi đến vua Salomon hai bó hoa rất giống nhau, để thử xem sự khôn ngoan của ông tới đâu. Đó là một bó hoa thật và một bó hoa giả .
Nhà vua bèn mở cửa sổ, cho bầy ong bướm bay vào. Tức thì các chú ong và các nàng bướm liền sà ngay xuống những bông hoa thật.
Những bông hoa giả có sắc mà chẳng có hương, có bóng hình mà không có sự sống.
Những người luật sĩ và biệt phái mà Chúa nói đến trong bài Tin Mừng hôm nay cũng chẳng khác gì những bông hoa giả như thế. Bên ngoài cũng đẹp đấy nhưng đẹp mấy thì đẹp cũng chỉ là những thứ đồ già mà thôi. Mà đồ giả thì làm sao mà ưa được.
2. Sau đó Chúa dặn dò các môn đệ của Ngài: “Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
Ai trong chúng ta mà lại chẳng muốn làm lớn. Nhưng làm lớn theo Chúa Giêsu là để phục vụ chứ không phải để sống theo kiểu ta đây như những người biệt phái và luật sĩ thuở xưa. Tấm gương của mẹ thánh Têrêsa Calcutta hãy còn đó. Chúng con thấy. Mẹ là người được cả thế giới này kính trọng. Thế giới kính trọng không phải mẹ giàu có sang trọng, không phải mẹ quí phái đẹp đẽ hơn người, nhưng vì mẹ biết sống theo lời Chúa dạy.
Trong một cuộc phỏng vấn, Mẹ đã thuật lại một sự kiện như sau: Ở Úc Châu có một người thổ dân Aborigines sống trong hoàn cảnh thật thảm thương. Ông ta đã khá cao niên rồi. Ông sống trong một túp lều xiêu vẹo. Khởi đầu câu chuyện tôi nói với ông:
– Để tôi dọn dẹp nhà và sửa soạn giường ngủ cho ông.
Ông ta trả lời một cách hững hờ:
– Tôi đã quen sống như vậy rồi.
– Nhưng ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn với căn nhà sạch sẽ và ngăn nắp chứ .
Sau cùng ông ta bằng lòng để tôi dọn dẹp nhà cửa lại cho ông. Trong khi quét dọn tôi thấy một cái đèn cũ đẹp nhưng phủ đầy bụi bặm và bồ hóng. Tôi hỏi ông:
– Có bao giờ ông thắp đèn này chưa ? Ông ta trả lời một cách cộc lốc:
– Nhưng thắp đèn cho ai ? Có ai bước vào chân vào nhà này bao giờ đâu. Tôi sống ở đây đã từ lâu không hề trông thấy mặt người nào cả. Tôi hỏi ông:
– Nếu như các nữ tu đến thăm ông thường xuyên, ông có vui lòng thắp đèn lên không ?
– Dĩ nhiên rồi.
Từ ngày đó các nữ tu quyết định mỗi chiều sẽ ghé qua nhà ông. Từ đó ông ta bắt đầu thắp đèn và dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ hơn. Ông còn sống thêm hai năm nữa. Trước khi chết ông nhờ các nữ tu nhắn tin cho tôi:
– Xin nhắn với Mẹ Têrêxa, bạn tôi rằng, ngọn đèn mà Mẹ đã thắp lên trong đời tôi vẫn còn chiếu sáng. Đó chỉ là một việc nhỏ mọn, nhưng trong bóng tối cô đơn của đời tôi, một tia sáng đã thắp lên và vẫn còn tiếp tục chiếu sáng mãi.
Ước gì mỗi người chúng ta sẽ trở thành đèn sáng cho nhau.
Ước gì mỗi người chúng ta biết đối xử với nhau thật sự như anh em trong một nhà…nhà của Thiên Chúa.
* Chúa còn dặn dò thêm: “Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
Tôn mình lên là kiêu ngạo. Hạ mình xuống là khiêm nhường. Chúa muốn cho những môn đệ của Chúa sống khiêm nhường.
Thánh Phanxicô Salesiô, đột nhiên đau nặng và mất ngày 28 tháng 12 năm 1622. Ngày hôm trước tức là ngày 27 tháng 12, tuy cảm thấy mệt, ngài cũng ghé thăm nhà tập dòng Đức Mẹ Thăm Viếng. Mẹ Giám Đốc tập viện là nữ tu Blonay, có đưa ngài một mảnh giấy và nói:
“Các nữ tu và con thành khẩn xin Đức Cha vui lòng viết cho chúng con đôi dòng chữ, nhắc nhở chúng con tập luyện nhân đức”.
Cầm lấy trang giấy, thánh Phanxicô Saleriô viết ở đầu, giữa trang và cuối trang vỏn vẹn có chữ: khiêm nhường, khiêm nhường, khiêm nhường.
Thánh Clêmentê đi xin của bố thí để giúp đỡ một cô nhi viện. Gặp một người giàu đang thua bạc, cáu kỉnh nhổ ngay nước miếng vào mặt thánh nhân. Nhưng thánh Clêmentê bình tĩnh lấy khăn tay lau mặt và ôn tồn nói:
“Đây là quà ông tặng tôi, xin cảm ơn ông, còn quà cho cô nhi đâu ?”
Người kia cảm động vì đức khiêm nhượng của thánh nhân, và đã cho thánh nhân một số tiền lớn.
Ai cũng quý mến người khiêm nhường và hiền lành. Người khiêm nhường dễ chiếm được cảm tình những người xung quanh. Ngược lại, ai cũng ghét những người kiêu hãnh và có lối sống tịch thượng.
Trong trận phản công Đức, Bộ tham mưu đồng minh qua vùng Ardennes vào một buổi sáng mùa đông, tuyết phủ đầy đường, tới một khúc quanh, chính bộ tham mưu phải bỏ quân phục xuống thu gọn tuyết cho xe đi qua. Một quân nhân lùn, béo làm việc rất hăng. Bỗng người ta thấy một sĩ quan (sĩ quan chỉ huy miền đó) đi tới, dáng điệu trịch thượng và hỏi quân nhân có thân hình mập và lùn, đang hăng hái xúc tuyết:
– Các anh ở đâu đến và làm gì ở đây ?
Quân nhân này hỏi lại:
– Còn anh, anh là ai ? Anh đang ở đâu, khi những người này làm việc ?
Sĩ quan kia trả lời:
– Tôi hả, tôi ở trên xe, tôi là đại úy mà!
Quân nhân này nói:
– Còn tôi, tôi là thống tướng Model, tôi cần nói cho anh biết: từ nay anh không còn là sĩ quan nữa, anh bị giáng chức xuống làm binh nhì.