Bài giảng thiếu nhi: Chúa Nhật 22 Thường Niên, năm B

Thiếu nhi chúng con yêu quí,

Tin Mừng hôm nay vừa thuật lại cho chúng ta một cuộc đụng độ giữa một bên là Chúa Giêsu và một bên là những kinh sư cùng những người biệt phái.

Cha đố chúng con hai bên đụng độ với nhau về vấn đề gì nào?

– Thưa cha về vấn đề sạch dơ.

– Chúng con trả lời rất hay. Đúng là như vậy.

Trong cuộc đụng độ này cha thấy Chúa Giêsu của chúng ta đã có những nhận xét rất hay. Đây chúng con hãy nghe lại Lời Chúa: “Xin mọi người nghe tôi nói đây, và hiểu cho rõ: Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người ra ô uế được; nhưng chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ô uế. Vì từ bên trong, từ lòng người, phát xuất những ý định xấu: tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng. Tất cả những điều xấu xa đó, đều từ bên trong xuất ra, và làm cho con người ra ô uế.”(Mc 7,14-15.21-23).

Bây giờ cha tiếp tục giải thích cho chúng con nghe.

Chúng con thấy ở trên đời này có rất nhiều hạng người.

1. Có những người bên ngoài rất đẹp nhưng bên trong không biết có đẹp không. Cha kể cho chúng con câu chuyện này xem chúng con thấy như thế nào.

Trong một chương trình buổi tối trên một kênh truyền hình Hoa Kỳ, một cô gái điếm đã được mời đến phát biểu ý kiến dựa theo một số câu hỏi của phóng viên. Cô trang điểm diêm dúa và mặc một chiếc váy thật ngắn. Cô đã tỏ ra không những bình tĩnh, mà còn khiêu khích trước những câu hỏi của phóng viên.

Chợt nhìn thầy trên cổ của cô một sợi dây chuyền vàng to với một cây Thánh giá thật đẹp, người phóng viên liền thay đổi một đề tài. Ông hỏi cô: “Tôi thấy cô đeo Thánh giá trên cổ, hẳn cô là người có Tôn giáo”.

Khán giả thấy rõ sự bối rối của cô, vì đây là vấn đề mà cô không bao giờ nghĩ tới. Sau một hồi do dự, cô trả lời: “Tôi không theo đạo nào cả”.

Người phóng viên hỏi dồn: “Vậy tại sao cô lại mang Thánh giá trên người?”.

Cô thinh lặng cúi xuống sàn nhà một hồi lâu, rồi trả lời: “Lúc nhỏ tôi có đạo, nhưng đó là chuyện xưa rồi”.

Cha hỏi chúng con người con gái này đẹp ở bên trong hay bên ngoài.

2. Có những người bên ngoài xem ra chẳng đẹp tí nào, nhưng bên trong không biết có đẹp hay không thì cha để chúng con xét,

Trong mẩu truyện ngắn với tựa đề Đồng vọng được đăng trong tuyển tập bốn mươi truyện rất ngắn do hội Nhà văn xuất bản, tác giả Lã Thế Khanh đã kể lại cuộc gặp gỡ cảm động giữa hai người mù: một bà lão ăn xin và một bé gái cũng ăn xin.

Bên một đống rác lớn, bà lão van vỉ xin khách qua đường giúp đỡ nhưng không có một hồi âm nào ngoài tiếng vo ve của mấy con nhặng xanh đang tranh ăn trên một chiếc lá bánh. Bà lão vẫn tiếp tục van vỉ điệp khúc cũ, nhưng càng về sau càng thống thiết, những câu nói rời rạc như rãi chảy ra từ khuôn miệng dúm dó, xệch xạc của bà.

Trong khi đó, tại một gốc cây sếu già, một bé gái ăn xin mù lòa đang thiu thiu ngủ, nó gối đầu trên một cái túi khâu bằng nhiều loại vải cũ, một cái bát sắt hoen dỉ thủng đáy nằm lăn lóc bên cạnh. Từ sáng sớm đến giờ chưa có gì trong bụng, cho nên cô bé đói rũ người, nó hy vọng giấc ngủ xua tan cái đói. Cô bé bỗng giật tót người: có một bàn chân nào đó dẫm lên người nó. Đang lúc đói mệt, cô bé gầm lên:

– Mù à, người ta nằm đó mà dẫm lên!

Bà lão ăn xin lại van vỉ:

– Bà mù, bà mù thật cháu à. Thôi bà đã trót, cho bà xin.

Lặng đi một lát, cô bé đưa hai tay sờ mặt mình, từ hai hốc mắt của nó những giọt nước mắt mặn chát chảy ra, nó ngập ngừng:

– Cháu… Cháu xin lỗi bà, cháu không biết bà như thế.

Bà lão ngúc ngoắc đầu như thể chấp nhận, rồi tiếp tục đi về phía có đông người. Ngẫm nghĩ điều gì đó, cô bé lấy trong túi áo ra tờ giấy bạc hai trăm đồng mất góc, quả quyết:

– Bà ơi? Cháu biếu bà này!

Nhưng gió thổi lá rơi vào nón, bà lão ngộ nhận cô gái dối mình, còn cô gái thì chờ mãi mà vẫn không thấy bà lão nhận tiền.

Cha hỏi chúng con cô bé mù trong câu chuyện trên thế nào? Có đẹp không? Bên trong hay bên ngoài.

– Dạ thưa cha…bên trong.

– Rất đúng! Ước gì chúng con cũng đẹp như thế. Cha thấy có nhiều thiếu nhi chúng con rất nghèo, nhưng chúng con lại sống rất tốt. Xin Chúa chúc lành cho chúng con.

3. Bây giờ cha hỏi: Chúa muốn chúng ta sống thế nào?

Cha nghĩ phải đẹp cả bên trong lẫn bên ngoài

Người ta kể một câu chuyện có tính cách ma quái như thế này. Có hai người bộ hành đi đường xa. Đêm đến họ phải vào một cái miếu để ngủ nhờ. Đây là một ngôi miếu nổi tiếng là nhiều ma quái. Bầu không khí lạnh lẽo đến rợn người, làm cho hai người khách bộ hành cảm thấy sợ khi đã vào trong miếu.

Trong hoàn cảnh này người không có đạo nói với người bạn có Đạo của mình rằng:

– Anh làm ơn cho tôi mượn cây Thánh Giá anh đang đeo ở cổ anh đi. Tôi sợ quá! Hy vọng rằng cây Thánh Giá của anh sẽ làm cho tôi bớt sợ.

Thế là người có đạo này gỡ cây thánh giá của anh đang mang ở cổ trao cho người bạn không có đạo mượn. Và rồi hai người cùng nằm nghỉ đêm.

Trời về khuya, con yêu tinh xuất hiện, nó rờ vào cổ của người có đạo, tính sát hại người này, nhưng nó bỗng thốt lên:

– Người này có trong mà không có ngoài.

Con yêu tinh có ý nói rằng người này là một người Kitô hữu đích thực, tuy không mang trong mình một dấu hiệu của Kitô giáo cả.

Qua người không có đạo, con yêu tinh chạm đến cây thánh giá người này đeo ở cổ, nó thốt lên:

– Người này có ngoài mà không có trong.

Con yêu tinh có ý nói rằng, người này tuy mang cây thánh giá ở cổ, nhưng không phải là người Kitô giáo đích thực.

Câu chuyện là như vậy! Chắc chúng con cũng thấy: Có rất nhiều người có đạo như chúng con. Bên ngoài xem ra họ rất tốt, thế nhưng không biết tâm hồn của họ có phải là tâm hồn của người có đạo đích thực không? Hay như chúng con, cha thấy cũng có nhiều đứa đeo Thánh Giá vàng trên cổ, mang chuỗi Mân côi nhỏ trên cổ tay nhưng không biết chúng con có thực sự tốt như Chúa Giêsu mong muốn không hay chỉ là cái vẻ bên ngoài.

 Xin Chúa cho tất cả chúng ta biết sống thật đẹp. Đẹp cả bên ngoài lẫn bên trong. Có như thế chúng ta mới xứng là Con của Thiên Chúa.

Cha muốn kết thúc bằng câu chuyện đẹp này:

Năm 1914 một cuộc hỏa hoạn đã làm tiêu tan sản nghiệp của Thomas Edison. Chỉ trong một phút chốc bao nhiêu thiết bị và các tài liệu phát minh của ông đã trở thành mây khói.

Khi cơn hỏa hoạn vừa bộc phát, cậu con trai của ông là Charles đã vội chạy đi tìm Cha và đã nhìn thấy ông đang đăm chiêu trước ngọn lửa.

Tuy nhiên khi vừa trông thấy con, Edison đã gọi: “Charles, mẹ con đâu Con hãy đi kiếm mẹ con đến đây vì mẹ con sẽ chẳng còn bao giờ còn được thấy cảnh như thế này nữa trong cuộc đời của bà.”

Ngày hôm sau khi rảo quanh đống tro tàn của biết bao mơ ước và hy vọng, cụ già trên 60 tuổi đã thốt lên những lời rất cảm động như sau: “Cơn hỏa hoạn này thật là giá trị: Tất cả lỗi lầm của chúng ta đã được đốt sạch. Cám ơn Chúa đã cho chúng ta có dịp để bắt đầu làm lại.” Ba tuần sau ông cho ra đời chiếc dĩa hát đầu tiên. Amen.

0 replies

Leave a Reply

Want to join the discussion?
Feel free to contribute!

Để lại một bình luận