Suy niệm Lời Chúa: Chúa Nhật 28 Thường Niên, Năm C
Kính thưa anh chị em
Chúng ta vừa nghe một bài Tin Mừng đề cập đến lòng biết ơn.
Khi chú giải về câu chuyện này, Charles Erdman, nhà chú giải chuyên về thánh Luca đã noi: “Có lẽ 9/10 sẽ quên hết những ơn họ lãnh nhận”
1. Nhìn vào kết quả của câu chuyện chúng ta thấy thật rõ điều đó. Mười người phong cùi được Chúa chữa lành chỉ, có một người sau khi được khỏi trở lại cám ơn Chúa. Tỉ lệ 1/10! Một tỉ lệ đáng kinh ngạc nhưng còn đáng kinh ngạc hơn là người duy nhất trong nhóm mười người được Chúa chữa lành trở lại cám ơn Chúa lại là người Samaria, một người ngoại giáo.
Những người biết sống lòng biết ơn trên cõi đời này sao ít quá. Ngày xưa đã thế. Ngày nay có lẽ cũng không hơn gì.
+ Một cậu thiếu niên đang ngồi trên xe buýt, chợt có một ông già lên xe. Ông nhìn quanh tìm ghế trống. Thấy vậy cậu đứng dậy nhường chỗ cho ông. Sau một lúc cậu hỏi ông già:
– Ông ơi, ông vừa nói gì thế?
Ông già ngồi đáp:
– Tôi có nói gì đâu.
Cậu thiếu niên nói như nhắc nhở:
– Vậy mà cháu tưởng ông vừa nói “cám ơn ” chứ.
+ Nạn đói năm 1224 -1225, mỗi ngày thánh nữ Elisabeth phục vụ cơm nước cho gần 300 người nghèo. Bà còn xây một bệnh viện lớn gần Wartburg nơi bà đang ở để săn sóc sức khoẻ cho họ. Chẳng may chồng bà bị chết trong cuộc thập tự chinh. Henri, em ông đã chiếm ngôi đáng lý ra thuộc về người con cả của thánh nữ. Vị vua ác độc này tố cáo bà phung phí tiền bạc của vương triều để bố thí cho người nghèo và đuổi bà ra khỏi lâu đài, sau khi chiếm đoạt tất cả tài sản của thánh nữ. Bà Elisabeth buộc phải đi ăn xin với ba người con và bà bị xua đuổi tại chính những nơi bà đã làm việc thiện trước đó. Người ta đuổi bà ra khỏi bệnh viện mà chính bà đã thành lập và chỉ dành cho bà và con bà chỗ ở của một người chăn cừu. Cũng may bà là người thánh thiện cho nên không hề than phiền, trách móc; trái lại bà coi đó là một điều lành của Chúa và luôn luôn cảm tạ Ngài.
+ Một ngày đẹp trời nọ ở trên nước thiên đàng, Đức Chúa Trời động lòng thương xót khi các con chiên dưới thế gian cầu nguyện với Ngài, xin Ngài ban nhiều ơn lành cho họ. Ngài liền sai hai thiên thần xinh đẹp, lanh lợi nhất mà Ngài yêu quý lại và phán:
– Hôm nay, ta có việc cho hai con đây. Một trong hai thiên thần đáp:
– Ngài cần con làm chuyện gì vậy thưa Đức Chúa nhân lành?
Đức Chúa trời phán:
– Ở dưới thế gian có nhiều người ăn ở hiền lành thánh thiện, rất đẹp lòng ta, họ cầu xin ta hãy thương xót thế gian và ban ơn hòa bình cho thế giới. Hôm nay, ta sai hai con đến là muốn hai con xuống thế gian với hai chiếc túi ta trao đây, chiếc túi thần kì này có thể đựng được tất cả nguyện vọng của nhân loại, các con hãy đi và mang về cho ta những lời cầu xin của lòai người, ta sẽ đáp ứng cho chúng vì ta giàu lòng thương xót.
Thế rồi hai thiên sứ từ biệt Đức Chúa và ra đi, sau một thời gian ngắn họ mang về hai túi nặng triũ toàn là ao ước nguyện vọng trần tục của con người. Người thì xin được giàu có, người thì xin được thông minh, người thì xin tình duyên, người thì xin khỏe mạnh, ……tất cả những lời cầu xin của con người không trái với luân thường đạo lý, không trái với thuần phong mỹ tục đều được Đức Chúa chấp nhận hết, bởi vì Chúa giàu lòng thương.
Sau khi ban hết tất cả nguyện vọng của con người. Đức Chúa lại sai hai thiên thân nọ đến và bảo:
– Ta đã ban cho loài người những gì mà họ muốn, vậy hôm nay ta sai hai con đến, để hai con xuống thế gian lần nữa xem nhân loại cảm nhận như thế nào về ơn lành mà ta đã ban.Nói rồi Đức Chúa cũng Trao cho hai thiên thần nọ những chiếc túi thần kỳ như lần trước.
Lần xuống trần gian lần này hai thiên thần nọ nán lại thế gian rất là lâu, nhưng khi trở về, hai chiếc túi mà Chúa trao lại nhẹ như không. Đức Chúa hỏi hai thiên sứ:
– Sao trông hai con buồn thế?
Hai thiên sứ nọ cung kính thưa:
– Thưa Thượng Đế nhân lành của con, xin Ngài đừng trách phạt bởi chúng con không làm tốt việc Ngài trao phó, chúng con xuống trần gian lần này rất là lâu, nhưng chúng con chỉ nhận được rất ít ỏi lời tri ân của con người Chúa ơi!
Sau khi nghe hai thiên sứ đáp Đức Chúa chỉ mỉm cười và không nói gì, bởi vì Ngài giàu lòng thương xót. Ngài không trách gì hai thiên sứ, cũng như con người cả, bởi vì Ngài giàu lòng thương xót.
Con người là vậy khi ai đó đối xử không tốt với mình thì hận thù, trách móc, giận hờn nhau nhưng khi được giúp đỡ được yêu thương có mấy ai biết ơn và nhớ ơn ân nhân của mình chứ?
2. Chúng ta phải sống thế nào?
Trong một tập sách nhỏ có thê là “Nói với chính mình”, ngay chương đầu tiên Đức Cha Bùi Tuần đã nòi về lòng “Biết ơn”, Ngà viết “Tôi thích chó, Lý do là vì chó biết ơn..Biết ơn của chó khác biết ơn cúa người nhưng không thiếu vẻ đẹp. Chỉ cho chó một miếng xương.nó cũng tỏ ra biết ơn. Nó nhìn trìu mến, ngoay ngoảy đuôi, cuốn quít người cho. Càng được cho nó càng bết ơn. Nó tử động bảo vệ chủ, nhà của và đồ đạc của chú. Nhiều người không biết ơn bàng chó”
Nhìn về thái độ sống của mình, đôi khi chúng ta phải hổ thẹn vì không có thái độ biết ơn bằng con chó. Trên bình diện đời sống thiêng liêng mối tương quan giữa ta và Thiên Chúa cũng thường xảy ra như vậy. Mười người cùi được Chúa chữa khỏi, nhưng chỉ có một người quay lại cám ơn Chúa. Tỉ lệ 1/10, mà người đó lại là người ngoại đạoi. Cả ngàn người được Chúa thi ân, nhưng khi Chúa phải vác thập giá thì chỉ có một người bằng lòng vác đỡ, và người đó cũng là người ngoại. Cả một dân tộc chịu ơn Chúa, nhưng khi Chúa bị đóng đinh trên thập giá chỉ có một người dám công khai lên tiếng xưng tụng Chúa là người vô tội, và người đó lại là một tên ăn trộm.
Đời là thế! Kẻ muốn được ơn thì quá nhiều, còn kẻ biết ơn thì quá ít. Đếm người biết ơn thì dễ hơn đếm người vô ơn, vì số vô ơn này quá lớn. Có những con cháu vô ơn, có những học trò vô ơn, có đủ thứ người vô ơn…. Phải, chúng ta làm ơn mà không đòi người trả nghĩa, nhưng đã chịu ơn thì phải biết ơn. Cho đi có thể không nhận lại, nhưng đã nhận thì có bổn phận trả đáp. Đáp trả trong biết ơn không có nghĩa là sự bồi hoàn đổi chác, nhưng là sự tỏ bày điều mình nhận biết về giá trị vật chất ơn mình đã nhận được. Nếu tôi tưởng mình không nhận được ơn ai thì tôi lầm lớn vì đời tôi nằm trong liên đới chập chùng. Tôi chẳng cho đi được bao nhiêu, nhưng đã nhận được quá nhiều. Tôi sẽ trở thành bơ vơ nghèo nàn khốn đốn đến mức độ nào nếu một ngày kia tất cả những gì tôi đang nhận được không còn nữa. Nếu tôi tưởng mình không mắc nợ ai thì tôi lầm lớn. Con người tôi từ vật chất đến tinh thần đã đang và sẽ được xây dựng bằng biết bao công ơn của người khác. Suốt dọc đời tôi, tôi đều đã ghi dấu của biết bao bóng người đã ghé lại. Nếu ta tưởng đã trao đổi với những người làm ơn cho ta thì ta lầm to. Tiền bạc đồ vât có thể trả, nhưng ân nghĩa và tình thương thì làm sao trả đúng được? Những mồ hôi nước mắt và tận tâm của bao nhiêu người đã làm cho đời tôi đẹp, là những gì thiêng liêng cao quý, chưa chắc gì tôi đã hiểu được giá trị của những ơn đó chứ đừng nói đừng nói gì đến trả đền cho đúng. Mỗi ngày Thiên Chúa ban cho tôi hơn ngàn phúc, nhưng tôi có dành được cho Ngài một phút để cảm ơn Ngài hay không?
“Lòng biến ơn không chỉ là đức tính vĩ đại nhất mà còn là khởi nguồn của mọi đức tính tốt đẹp khác“.(Marcus Tullius Cicero) “Trái tim không biết ơn sẽ không tìm được sự hạnh phúc. Khi chúng ta có lòng biết ơn, sẽ tìm thấy hạnh phúc từng giờ“(Henry Ward Beecher)
Thi sĩ Lamartine, trong một bài thơ đã kể lại một giấc mơ có nội dung như sau :
Có người thợ giày đến nới với ông : “Từ nay xin ông tự đóng lấy giày mà đi”.
Kế đó, người thợ bánh mì càng đến nói với ông : “Tôi nghĩ đã đến lúc ông hãy tựï làm báùnh mì mà ăn”.
Sau đó, người bán thịt cũng lên tiếng: “Tôi cũng nghĩ ông hãy nuôi heo giết lấy thịt mà ăn”.
Ngay cả người giúp việc ông cũng thưa : “Từ nay xin ông tự dọn bữa, quét nhàø, giặt quần áo, tôi xin nghỉ việc”.
Thi sĩ lo sợ toát mồ hôi : “Trời ơi, nếu mọi người đều nghỉ việc thì tôi chết mất”.
Chính lúc đó ông tỉnh giấc, sực nhớ đây chỉ là một giấc chiêm bao, ông vô cùng mừng rỡ, Dù sao giấc mơ cũng là một nhắc nhở cho ông rằng tất cả đều là ân nhân của ông, và rằng sống là mắc nợ mọi người.
Lạy Chúa, xin ban cho con một tâm hồn biết ơn. Xin xuống phúc lành cho tất cả những ai đã làm ơn cho con và xin ban cho con một tâm hồn giống như tâm hồn của Mẹ Maria, một tâm hồn khiêm tốn biết ơn Chúa và biết ơn anh chị em xung quanh trong mọi sinh hoạt thường nhật. Amen