Tag Archive for: Mc

18/07 – CHÚA NHẬT 16 THƯỜNG NIÊN năm B.

“Họ như đàn chiên không người chăn”.

Lời Chúa: Mc 6, 30-34

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: “Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”. Vì lúc ấy dân chúng kẻ đến người đi tấp nập, đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống.

Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài.

Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.

Suy niệm: Các môn đệ đang hào hứng kể lại cho Thầy những kết quả ngoạn mục các ông đã đạt được, vậy mà Chúa Giê-su lại bảo các ông ra nơi thanh vắng để nghỉ ngơi. Khi thi hành sứ mạng, các môn đệ ngày xưa cũng như chúng ta ngày nay dễ ảo tưởng và tự mãn đánh giá công việc dựa trên những kết quả thấy được bên ngoài. Nếu không biết dành thời gian để lượng giá, nạp lại năng lượng tinh thần, nhiệt tình truyền giáo sẽ dễ bị suy giảm, xẹp xuống như quả bong bóng, bởi vì thành quả truyền giáo không do tài nghệ công sức hoạt động của ta mà là do ơn của Chúa Thánh Thần tác động trong tâm hồn con người.

Mời Bạn: Việc giải trí, du lịch, nghỉ dưỡng để xả ‘stress’, để phục hồi năng lượng đã trở thành một nhu cầu không thể thiếu cho con người trong xã hội hiện nay. Cũng thế, và theo lời dạy của Đức Ki-tô, Giáo Hội không ngừng mời gọi các Ki-tô hữu biết cân bằng và thống nhất đời sống của mình bằng việc dành thời gian cầu nguyện và tĩnh tâm sau những thời gian miệt mài dấn thân hoạt động tông đồ.

Sống Lời ChúaSau mỗi ngày làm việc, bạn dành thời gian, nơi chốn yên tĩnh thích hợp để cầu nguyện, định kỳ bạn tham dự cuộc tĩnh tâm để hâm nóng lại nhiệt tình thi hành sứ mạng.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con không thể thành công trong việc tông đồ nếu không tuân theo các qui luật Chúa dạy. Xin giúp con luôn ý thức và thực hành chỉ thị của Chúa để mọi việc con làm mang lại kết quả tốt lành. Amen.

14/07 – CHÚA NHẬT 15 THƯỜNG NIÊN năm B.

“Người bắt đầu sai các ông đi”.

Lời Chúa: Mc 6, 7-13

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế. Và Người truyền các ông đi đường, đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo.

Người lại bảo: “Đến đâu, các con vào nhà nào, thì ở lại đó cho đến khi ra đi. Ai không đón tiếp các con, cũng không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi đó, phủi bụi chân để làm chứng tố cáo họ”. Các ông ra đi rao giảng sự thống hối. Các ông trừ nhiều quỷ, xức dầu chữa lành nhiều bệnh nhân.

Suy niệm: Công cuộc rao giảng đầy những rủi ro, nguy hiểm, có khi còn bị xua đuổi nữa. Trước một sứ mạng cam go như thế, ai lại không lo toan về tiền nong, áo quần, giày dép, về những mối quan hệ xã hội, những chỗ dựa an toàn…? Hẳn Chúa Giê-su hiểu rõ điều đó. Nhưng những chỉ thị trong ‘lệnh lên đường’ của Chúa Giê-su thật trái ngược với những tính toán của các môn đệ. Ngài căn dặn các ông: “không mang gì trừ cây gậy, không mang lương thực,… không mặc hai áo…” Sở dĩ như thế là vì Ngài muốn họ đừng bận tâm đến của cải vật chất, đừng toan tính theo kiểu thế tục, trái lại, biết hoàn toàn phó thác nơi sự quan phòng của Thiên Chúa khi rao giảng Tin Mừng.

Mời Bạn: Lòng ham mê tiền của, cùng với lối sống thế tục làm băng hoại con người tông đồ và làm cho sứ điệp họ rao giảng không còn đáng tin nữa. Ở đâu lối sống xa hoa, hưởng thụ vật chất bủa vây con người và cộng đoàn của Hội Thánh, ở đó người nghèo bị phân biệt, quên lãng, ở đó sứ vụ trở nên thứ yếu, và bất hoà chia rẽ tha hồ nảy nở. Bởi thế, phải luôn tỉnh thức để khỏi bị của cải làm tê liệt sức sống tông đồ.

Sống Lời Chúa: Chấp nhận cách vui lòng những thiếu thốn vật chất khi làm việc tông đồ.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã sinh ra và sống trong cảnh khó nghèo. Chúa yêu thương người nghèo và dấn thân rao giảng Tin Mừng cho họ. Xin Chúa giữ gìn con thoát khỏi cạm bẫy tiền bạc của cải thế gian để tâm hồn luôn đuợc tự do yêu mến Chúa và dấn thân phục vụ Nước Trời. Amen.

07/07 – CHÚA NHẬT 14 THƯỜNG NIÊN năm B.

“Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương”.

Lời Chúa: Mc 6, 1-6

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu trở về quê nhà và các môn đệ cùng theo Người. Đến ngày Sabbat, Người vào giảng trong hội đường, và nhiều thính giả sửng sốt về giáo lý của Người, nên nói rằng: “Bởi đâu ông này được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay Người làm được những sự lạ thể ấy? Ông này chẳng phải bác thợ mộc con bà Maria, anh em với Giacôbê, Giuse, Giuđa và Simon sao? Chị em ông không ở với chúng ta đây sao?” Và họ vấp phạm vì Người.

Chúa Giêsu liền bảo họ: “Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình”.

Ở đó Người không làm phép lạ nào được, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân, và Người ngạc nhiên vì họ cứng lòng tin.

Người đi rảo qua các làng chung quanh mà giảng dạy.

Suy niệm: Trong các sách Tin Mừng có khi cũng chứa đựng cả tin buồn nữa. Tin Mừng Mác-cô kể những người đồng hương với Chúa Giê-su đã ‘đóng chặt’ Ngài trong cái khung là “bác thợ mộc, con bà Ma-ri-a và là anh em của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-mon”, những người hàng ngày ‘mặt chạm mặt’ với họ tại làng quê Na-da-rét. Họ mang nặng thành kiến ‘bụt nhà không thiêng’ nên chỉ coi Chúa là người bình thường như họ. Họ không thể nhận ra Vị Thiên Chúa nhập thể làm người đang ẩn giấu vinh quang nơi con người Giê-su mà họ được sống gần gũi suốt mấy chục năm qua. “Tin Mừng trọng đại cho toàn dân” trong ngày Chúa giáng sinh (x. Lc 2,10-11), tiếc thay lại là một tin buồn cho họ: Chúa sẽ than khóc cho họ như Ngài khóc thương cho Giê-ru-sa-lem vì họ “không nhận biết thời giờ họ được Thiên Chúa viếng thăm” (x. Lc 19,44).

Mời Bạn: Lời Chúa có phải là Tin Mừng cho bạn chưa? Kinh nghiệm về sai lầm do thành kiến của dân làng Na-da-rét dạy chúng ta đừng đánh giá một ai dựa vào thành kiến chủ quan. Hãy nhớ rằng bạn là con người có giới hạn, bạn rất có thể sai; đồng thời, cũng nhớ rằng người khác là một bí nhiệm, bạn không thể biết hết về họ. Ngược lại, bạn hãy có cái nhìn tích cực nơi tha nhân, đó là nhìn thấy nơi tha nhân có Chúa hiện diện, hay nói cách khác, làm cho Chúa được tỏ hiện nơi tha nhân.

Sống Lời Chúa: Tập có cái nhìn và phán đoán tích cực về tha nhân.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con  nhìn thấy Chúa nơi tha nhân, để nhờ đó con nhìn thấy điều tốt đẹp nơi họ.

30/06 – CHÚA NHẬT 13 THƯỜNG NIÊN năm B.

“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”.

Lời Chúa: Mc 5, 21-43

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.

{Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi ‘Ai chạm đến Ta?’!” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.}

Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm.

Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc.

Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.

Suy niệm: Trong Tin Mừng, Chúa Giê-su đã nhiều lần nói đến sức mạnh của lòng tin. Với đức tin, ta có thể thực hiện nhiều việc tưởng chừng nhưng “bất khả thi” đối với khả năng tự nhiên của con người. Chúa Giê-su đã chẳng khẳng định rằng với đức tin bằng hạt cải chúng ta có thể chuyển cả núi dời cả non đấy sao? Với lối kể chuyện ngắn gọn và chính xác, Tin Mừng Mác-cô hôm nay thuật lại cho chúng ta về những mẫu gương của lòng tin: ông trưởng hội đường nhờ lòng tin vào Chúa mà con ông được hồi sinh; người phụ nữ bệnh băng huyết đã 12 năm, không cần lý luận nhiều lời, bà chỉ sờ vào áo của Ngài với  tấm lòng tin tưởng, và chính nhờ lòng tin đó bà đã được cứu chữa.

Mời Bạn: Phải chăng ngày hôm nay, cậy vào những phương tiện kỹ thuật hiện đại, trình độ trí thức cao rộng cộng với tài lý luận sâu sắc, đức tin của con người hôm nay đã phai nhạt hay đã bị đánh mất? Chúa Giê-su Ki-tô mời gọi chúng ta tin vào Thiên Chúa và tin vào Ngài là Đấng Chúa Cha sai đến không phải để phế bỏ những phương tiện và khả năng Chúa ban mà là để chúng ta nhìn thấy sự hiện diện thiêng liêng và bàn tay uy quyền của Ngài ở với chúng ta giúp chúng ta vượt qua mọi thách đố của cuộc sống và xây dựng thế giới này tốt đẹp như thánh ý Chúa mong muốn.

Bạn chia sẻ một kinh nghiệm của bạn về một lần được cứu thoát, được chữa lành, hoặc tìm lại được đức tin đã mất.

Sống Lời Chúa: Trước khi làm việc, bạn dừng lại giây lát hướng lòng về Chúa với một cử chỉ diễn tả lòng tin.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con tin, nhưng xin ban thêm đức tin cho chúng con.

16/06 – CHÚA NHẬT TUẦN 11 THƯỜNG NIÊN năm B.

“Người kia đã gieo hạt xuống đất, rồi đi ngủ, hạt giống mọc lên thế nào người đó cũng không hay biết”.

Lời Chúa: Mc 4, 26-34

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: “Nước Thiên Chúa giống như người kia đã gieo hạt xuống đất: người đó ngủ hay thức, đêm hay ngày, hạt giống cứ đâm mầm và mọc lên thế nào người đó cũng không hay biết nữa. Đất tự nó làm cây lúa mọc lên: trước hết thành cây, rồi đâm bông, rồi kết hạt. Và khi lúa chín, người ấy liền gặt vì đã đến mùa”.

Người còn phán: “Chúng ta sẽ lấy gì mà hình dung Nước Thiên Chúa? Hay dùng dụ ngôn nào mà so sánh Nước đó được? Nước đó giống như hạt cải, khi gieo xuống đất thì nhỏ bé nhất trong tất cả các hạt trên mặt đất. Nhưng khi gieo rồi, nó mọc lên thành cây rau lớn nhất, và đâm những cành to, đến nỗi chim trời có thể tới núp bóng được”.

Người dùng nhiều dụ ngôn như thế mà rao giảng Lời Chúa cho họ, tùy sức họ có thể hiểu được và Người chỉ nói với họ bằng dụ ngôn, nhưng khi ở riêng với các môn đệ, Người giải thích tất cả cho các ông.

Suy niệm: Nước Thiên Chúa như hạt giống âm thầm nẩy mầm, mọc lên, trổ bông kết trái… nhưng bằng cách nào thì người gieo giống không biết! Chi tiết “không biết” này rất nên được lưu tâm. Thật vậy, con người càng biết nhiều – mà ngày nay, kho tàng tri thức của con người đã trở nên đồ sộ hơn bao giờ hết – thì người ta càng nhận ra rằng chúng rất hạn chế so với cõi vô minh bao la vô tận. Vũ trụ tự nhiên vận hành thế nào, người ta còn “không biết” huống chi là “Nước Thiên Chúa”! Bài học ở đây là khiêm nhường, nhìn nhận Thiên Chúa, dành chỗ cho Ngài – không phải chỉ ở những chỗ mình không hiểu, không biết, mà là mọi chỗ trong đời ta.

Mời Bạn: Trong đức tin của Áp-ra-ham, của Đức Ma-ri-a, luôn có bao hàm yếu tố “không biết”: Áp-ra-ham lên đường mà không biết mình sẽ được dẫn đi đâu, không biết bằng cách nào mình đã già mà còn có thể trở thành cha của một dân tộc đông đúc. Đức Ma-ri-a không biết làm sao mình có thể thụ thai, rồi cũng không biết bằng cách nào “triều đại” của Giê-su, con mình, sẽ “sẽ vô cùng vô tận”! Phải chăng nhiều khi sự cố chấp đòi biết tường tận con đường là một cản trở không cho phép ta cất bước lên đường tiến tới những chân trời mới?

Sống Lời Chúa: Tập nhìn ra Chúa trong mọi sự bằng sự ‘hiểu biết’ của đức tin, ngay cả khi trí óc mình bất lực.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, con tin Chúa, nhưng Chúa biết đức tin con hèn yếu; xin ban thêm lòng tin cho con. Amen.

09/06 – CHÚA NHẬT TUẦN 10 THƯỜNG NIÊN năm B.

“Satan phải diệt vong”.

Lời Chúa: Mc 3, 20-35

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ trở về nhà và dân chúng đông đảo lại đổ xô tới, đến nỗi Người không dùng bữa được. Những thân nhân của Người hay tin đó, liền đi bắt Người, vì họ nói: “Ngài mất trí”.

Và những luật sĩ từ Giêrusalem xuống nói rằng: “Ông ấy bị quỷ Belgiêbút ám”, và nói thêm rằng: “Chính nhờ tướng quỷ mà ông ấy trừ quỷ”. Khi đã gọi họ lại, Chúa Giêsu phán bằng dụ ngôn rằng: “Satan lại trừ Satan làm sao được? Nếu một nước mà tự chia rẽ nhau, thì nước đó tồn tại làm sao được? Và nếu một nhà mà tự phân tán, thì nhà đó không thể đứng vững được. Vậy nếu Satan dấy lên chống đối với chính mình và tự phân tán, thì nó không thể đứng vững được mà phải diệt vong. Chẳng ai có thể vào nhà một người khoẻ mạnh và cướp của y, nếu không trói được y trước đã, rồi sau mới cướp phá nhà y. Quả thật, Ta bảo các ông hay, mọi tội lỗi và mọi lời phạm thượng của con cái loài người sẽ được tha hết, nhưng kẻ nào nói phạm thượng đến Chúa Thánh Thần, muôn đời sẽ không bao giờ được tha: nó mắc tội muôn đời”. Đó là vì họ nói: “Người bị thần ô uế ám”.

Và mẹ cùng anh em Người đến, đứng ở ngoài sai người vào mời Chúa ra. Bấy giờ có đám đông ngồi chung quanh Người và họ trình Người rằng: “Kìa mẹ và anh em Thầy ở ngoài kia đang tìm Thầy”.

Người trả lời rằng: “Ai là mẹ Ta? Ai là anh em Ta?” Rồi đưa mắt nhìn những người ngồi vòng quanh, Người nói: “Đây là mẹ Ta và anh em Ta. Vì ai làm theo ý Thiên Chúa, thì người ấy là anh chị em và là mẹ Ta”.

Suy niệm: Xét trên bình diện tự nhiên, đây có thể là một trong những giây phút phũ phàng nhất trong đời của Chúa Giê-su. Người dưng nước lã nói Ngài bị quỷ ám thì cũng đành; còn ở đây ngay cả thân nhân bà con cũng đến để lôi Chúa về nhà, vì họ cho rằng Chúa bị điên loạn, mất trí. Sống trong thân phận con người, nhưng Chúa Giê-su, Con Thiên Chúa nhập thể, vẫn không để bản tính nhân loại lấn át, kéo Ngài xa lạc khỏi sứ mạng thiêng liêng: cứu độ con người để nâng con người lên địa vị làm con cái Thiên Chúa. Ngài nhìn mọi sự trong nhãn quan siêu nhiên đó và cho chúng ta biết mối tương quan thân thuộc đích thực của chúng ta với Ngài không hệ tại ở huyết thống nhân loại mà là ở việc “thi hành ý muốn của Thiên Chúa”.

Mời Bạn: Thay vì nghĩ suy, cư xử theo sự thúc đẩy của xu hướng tự nhiên, chúng ta nhận ra Chúa nơi mọi sự, mọi người; thay vì chạy theo chủ nghĩa thế tục để tìm kiếm tiền tài, danh vọng cốt sao có thể hưởng thụ tối đa ở đời này mà thôi, đối lại, với cặp mắt đức tin siêu nhiên, chúng ta luôn tìm kiếm và hưởng dùng mọi sự, nhắm tới cùng đích là hạnh phúc vĩnh cửu Nước Trời. Nói tóm lại, để trở thành anh em chị em với Chúa Ki-tô, nghĩa là sống trong tình thân với Ngài, chỉ cần một điều kiện, đó là “thi hành ý muốn của Thiên Chúa”.

Sống Lời Chúa: Trước khi hành động bất cứ điều gì, mời bạn dừng lại một giây để thưa với Chúa: “Chúa muốn con làm gì để đẹp ý Chúa?”

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin dạy con biết nhận ra Chúa trong mọi sự và biết nhìn mọi sự trong Chúa để con xứng đáng là anh em chị em với Chúa.

06/06 – Thứ Năm đầu tháng, tuần 9 thường niên.

“Thiên Chúa của ngươi là Thiên Chúa duy nhất và ngươi hãy kính mến Người”.

Lời Chúa: Mc 12, 28b-34

Khi ấy, có người trong nhóm Luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: “Trong các giới răn, điều nào trọng nhất?”

Chúa Giêsu đáp: “Giới răn trọng nhất chính là: “Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến Chúa, Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi”. Còn đây là giới răn thứ hai: “Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi”. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó”.

Luật sĩ thưa Người: “Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất, và ngoài Người, chẳng có Chúa nào khác. Yêu mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh”.

Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu”. Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.

Suy niệm: Để đáp lại chất vấn của các kinh sư “trong các giới răn, giới răn nào đứng đầu”, Đức Giê-su tái khẳng định điều đã được truyền dạy trong Cựu Ước, đó là yêu mến Chúa trên hết mọi sự (x. Dnl 6,5) và yêu người thân cận như chính mình (x. Lv 19,18). Có vẻ như Đức Giê-su không đặt ra điều gì mới, ngoài việc đem hai giới răn ấy đặt gần lại với nhau. Nhưng thực ra Ngài nhấn mạnh và làm mới hai điều răn này bằng việc xác định: “Không còn điều răn nào khác quan trọng hơn hai điều răn đó” (Mc 12,31). “Mến Chúa, yêu người,” không có điều răn nào khác quan trọng hơn, điều đó có nghĩa là hai điều răn đó, như hai mặt của đồng xu, không thể tách rời nhau, đến độ cả hai chỉ là một giới răn duy nhất: giới răn yêu thương.

Mời Bạn: “Kính mến Chúa trên hết mọi sự” chính là thờ phượng Ngài. Nhưng bạn không thể yêu mến Thiên Chúa mà không yêu thương tha nhân, như thánh Gio-an đã nói: “Ai không yêu thương anh em mà họ không trông thấy thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy” (1Ga 4,20). Khi bạn biết lắng nghe, cảm thông, chăm sóc tha nhân bằng tình bác ái huynh đệ, bạn đang tuân theo lời Chúa dạy và yêu mến Thiên Chúa hiện diện nơi họ.

Sống Lời Chúa: Mỗi ngày nhắc mình xác tín Chúa hiện diện nơi tha nhân và phục vụ họ hết lòng như phục vụ Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa dạy chúng con điều răn riêng của là yêu thương nhau như Chúa yêu thương chúng con. Xin giúp chúng con thực thi điều răn ấy để chúng con thực sự là môn đệ Chúa. Amen.

05/06 – Thứ Tư tuần 9 thường niên. – Thánh Bôniphát, giám mục, tử đạo. Lễ nhớ.

“Người không phải là Thiên Chúa kẻ chết, mà là Thiên Chúa kẻ sống”.

Lời Chúa: Mc 12, 18-27

Khi ấy, có ít người phái Sađốc đến cùng Chúa Giêsu; phái này không tin có sự sống lại và họ hỏi Người rằng: “Thưa Thầy, luật Môsê đã truyền cho chúng tôi thế này: Nếu ai có anh em chết đi, để lại một người vợ không con, thì hãy cưới lấy người vợ goá đó để gây dòng dõi cho anh em mình. Vậy có bảy anh em: người thứ nhất cưới vợ rồi chết không con. Người thứ hai lấy người vợ goá và cũng chết không con, và người thứ ba cũng vậy, và cả bảy người không ai có con. Sau cùng người đàn bà ấy cũng chết. Vậy ngày sống lại, khi họ cùng sống lại, thì người đàn bà đó sẽ là vợ của người nào? Vì cả bảy anh em đã cưới người đó làm vợ”.

Giêsu trả lời rằng: “Các ông không hiểu biết Kinh Thánh, cũng chẳng hiểu biết quyền phép của Thiên Chúa, như vậy các ông chẳng lầm lắm sao? Bởi khi người chết sống lại, thì không lấy vợ lấy chồng, nhưng sống như các thiên thần ở trên trời.

Còn về sự kẻ chết sống lại, nào các ông đã chẳng đọc trong sách Môsê chỗ nói về bụi gai, lời Thiên Chúa phán cùng Môsê rằng: “Ta là Chúa Abraham, Chúa Isaac và Chúa Giacóp”. Người không phải là Thiên Chúa kẻ chết, mà là Thiên Chúa kẻ sống. Vậy các ông thật lầm lạc”.

Suy niệm: Đối với nhiều người, sống chỉ là cố gắng duy trì hơi thở trong thân xác này; nếu chỉ sống như thế thì không khác gì họ đã chết. B. Franklin nói về họ rằng: “Một số người chết ở tuổi 25 nhưng mãi đến 75 tuổi mới được chôn cất.” Ngược lại, có những người bước vào cuộc sống vĩnh cửu mà những người thuộc nhóm Xa-đốc lại chối bỏ vì họ “chủ trương không có sự sống lại”. Chúa Giê-su phản bác họ cách mạnh mẽ: “Các ông đã lầm to!” bởi vì Thiên Chúa mà họ tôn thờ là Chúa của Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp, Ngài là Đấng hằng sống và là “Chúa của kẻ sống chứ không phải của kẻ chết”, điều đó có nghĩa là các tổ phụ của họ vẫn đang sống.

Mời Bạn: Đối với người Ki-tô hữu hôm nay, sự sống đích thực không chỉ được nhận biết ở người còn thở, tim còn đập mà là sự sống thần linh của Đức Ki-tô phục sinh mà họ lãnh nhận trong bí tích Rửa tội, như lời thánh Phao-lô nói: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi” (Gl 2,20). Nếu bạn đã mang trong mình sự sống đó, thì đừng đánh mất nó vì tội lỗi; trái lại hãy nuôi dưỡng sự sống ấy bằng Lời Chúa Ki-tô và chính Mình Máu Ngài để nhờ đó bạn “được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10).

Sống Lời Chúa: Hôm nay, mỗi khi làm việc gì, chúng ta hãy ý thức Chúa đang thực sự sống trong ta.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Đấng ban sự sống, xin cho con luôn nhớ Chúa đang sống trong con, để con luôn sống cho Chúa mọi phút giây đời con. Amen.

04/06 – Thứ Ba tuần 9 thường niên.

“Các ông hãy trả cho Cêsarê cái gì thuộc về Cêsarê, và trả cho Thiên Chúa cái gì thuộc về Thiên Chúa”.

Lời Chúa: Mc. 12, 13-17

Khi ấy, người ta sai mấy người thuộc nhóm biệt phái và đảng Hêrôđê đến Chúa Giêsu để lập mưu bắt lỗi Người trong lời nói. Họ đến thưa Người rằng: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật không vị nể ai, vì Thầy chẳng xem diện mạo, một giảng dạy đường lối Thiên Chúa cách rất ngay thẳng. Vậy chúng tôi có nên nộp thuế cho Cêsarê không? Chúng tôi phải nộp hay là không?”

Nhưng Người biết họ giả hình, nên bảo rằng: “Sao các ông lại thử Ta? Hãy đưa Ta xem một đồng tiền”. Họ đưa cho Người một đồng tiền và Người hỏi: “Hình và ký hiệu này là của ai?” Họ thưa: “Của Cêsarê”.

Người liền bảo họ: “Vậy thì của Cêsarê, hãy trả cho Cêsarê; của Thiên Chúa, hãy trả cho Thiên Chúa”. Và họ rất đỗi kinh ngạc về Người.

Suy niệm: Sau nhiều lần “hỏi để thử Chúa” bất thành, những người Pha-ri-sêu bắt tay với phe Hê-rô-đê âm mưu gài bẫy Chúa Giê-su để gán ghép Ngài vào tội chính trị: “Có được phép nộp thuế cho Xê-da không?” Đối với Chúa, âm mưu đó chỉ là ‘lấy vải thưa mà che mắt thánh’; Ngài biết rõ sự giả hình của họ nên đã chất vấn ngược lại họ: “Tại sao các người lại thử tôi?” Câu trả lời tài tình của Chúa không chỉ bẻ gẫy âm mưu của họ mà còn ‘nhắc khéo’ họ đừng quên họ còn có nghĩa vụ đối với Thiên Chúa: “Của Xê-da, trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa.” Tất cả những gì họ có, và cả sự hiện hữu của họ cũng là do Thiên Chúa, Đấng tạo thành, ban cho họ. Chính họ phải trả về cho Chúa những gì thuộc về Ngài chứ không phải là bày mưu tính kế thử thách Đức Giê-su, Đấng Thiên Chúa sai đến.

Mời Bạn: Có thể bạn không “hỏi để thử Chúa” để gài bẫy Chúa, nhưng hẳn rất nhiều lần bạn đặt ra những vấn nạn, để đòi hỏi quyền lợi này hoặc tránh né nghĩa vụ kia đối với Chúa và tha nhân. Bạn biết rằng những gì bạn có là bởi Chúa ban cho bạn, và Chúa vẫn tiếp tục ban cho bạn những ân huệ thiêng liêng qua Lời Chúa và Thánh Thể. Bạn được mời gọi sử dụng ân huệ Chúa ban đó để phụng sự Chúa và phục vụ tha nhân.

Sống Lời Chúa: Thường xuyên đọc lời nguyện tắt: “Lạy Chúa, Chúa đã ban cho con tất cả; con xin dâng cho Chúa tất cả.”

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, cả cuộc đời của con là ân ban của tình thương Chúa. Xin giúp con biết dùng ơn Chúa ban để hiến thân phục vụ tha nhân trong yêu thương và quảng đại. Amen.