Thần Khí của Thiên Chúa chỉ có thể bén rễ và nảy mầm trong một trái tim khiêm nhường. Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói như thế trong bài giảng thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện thánh Marta. Và mạc khải của Thiên Chúa bắt đầu nơi những điều nhỏ bé, nghĩa là những ai tin tưởng vào Người, hơn là khép nơi chính mình.

Trong bài giảng Thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện thánh Marta hôm thứ ba, 03/12/2019, Đức Thánh Cha nói về những điều nhỏ bé. Ngài nhấn mạnh: “thậm chí, chúng ta có thể nói: hôm nay là ngày của những điều nhỏ bé”. Bài đọc thứ nhất trích sách Tiên tri Isaia bắt đầu với lời loan báo rằng: “Ngày ấy, từ gốc Giê-sê sẽ đâm ra một bông hoa. Trên bông hoa ấy, thần linh của Thiên Chúa sẽ ngự xuống”. Lời Chúa ca bài ca về những điều nhỏ bé và loan báo một lời hứa rằng: loài hoa ấy sẽ nảy mầm. Có điều gì nhỏ hơn một hạt giống đâu ? Nhưng thần khí Thiên Chúa sẽ ngự trên đó. Và Đức Thánh Cha giải thích thêm:

Ơn cứu độ, mặc khải và sự hiện diện của Thiên Chúa trong thế giới bắt đầu như thế và luôn như vậy. Sự mặc khải của Thiên Chúa được thể hiện trong điều nhỏ bé. Sự vĩ đại có vẻ rất mạnh mẽ, quyền năng – chúng ta thử nghĩ về Chúa Giêsu trong sa mạc, [và] Satan xuất hiện cách mạnh mẽ như ông chủ của cả thế giới như thế nào: tôi sẽ cho ông mọi thứ, nếu ông …” Ngược lại, những gì thuộc về Thiên Chúa bắt đầu bằng việc nảy mầm, từ một hạt giống, từ những điều rất nhỏ. Và Chúa Giêsu nói về điều nhỏ bé ấy trong Tin Mừng.

Hãy trở nên nhỏ bé để Nước Thiên Chúa có thể nảy mầm

Chúa Giêsu vui mừng và cảm tạ Chúa Cha vì đã mặc khải cho những người bé mọn, hơn là cho những người hùng mạnh. Đức Thánh Cha Phanxicô lưu ý rằng vào dịp Giáng sinh, tất cả chúng ta sẽ có dịp chiêm ngắm những hang đá, nơi cho thấy sự nhỏ bé của Thiên Chúa. Và Đức Thánh Cha nhấn mạnh:

Trong một cộng đoàn Kitô giáo, nếu các Kitô hữu, các linh mục, các giám mục không đi theo con đường bé nhỏ này, cộng đoàn ấy không có tương lai, nó sẽ sụp đổ. Chúng ta đã thấy điều đó trong các dự án vĩ đại của lịch sử: Kitô hữu là những người xem chính mình như là những người đầy sức mạnh với quân lực, và vĩ đại với những cuộc chinh phạt. Nhưng Nước Thiên Chúa chỉ nảy mầm trong những điều bé nhỏ, luôn luôn là những điều bé nhỏ, những hạt giống của cuộc đời. Nhưng hạt giống tự nó có thể làm được gì ? Nhưng có một thực tại khác ban cho nó sức mạnh: “Ngày ấy, từ gốc Giê-sê sẽ đâm ra một bông hoa. Trên bông hoa ấy, thần linh của Thiên Chúa sẽ ngự xuống”.

Thần Khí không thể đi vào một con tim cao ngạo

Thần Khí chọn những điều nhỏ bé bởi Người không đi vào những kẻ hùng mạnh, tự mãn, và tự đủ nơi chính mình. Thiên Chúa mặc khải chính mình cho những tâm hồn bé mọn.

Đức Thánh Cha lấy ví dụ về những nhà nghiên cứu tôn giáo: nói về thần học thực sự không có nghĩa là biết nhiều sự kiện. Những người như thế có thể được gọi là những “nhà bách khoa toàn thư về thần học”. Họ biết mọi thứ, nhưng không thể làm thần học bởi vì người ta chỉ có thể làm thần học “bằng cách quỳ gối” và trở nên bé nhỏ.

Cũng thế, một mục tử, dù có là linh mục, giám mục, giáo hoàng, hay hồng y, dù là ai chăng nữa, nếu không để mình trở nên bé nhỏ, người ấy không phải là mục tử thực sự, mà chỉ là người quản lý văn phòng. Điều này đúng với tất cả mọi người, từ những người có vai trò quan trọng trong Giáo Hội, cho tới những bà cụ nghèo làm những việc bác ái cách thầm lặng.

Kitô hữu bé nhỏ không có nghĩa là nhút nhát rụt rè

Nhưng người ta có thể nói: những người nhỏ bé thường hay nhút nhát rụt rè, nghĩa là những người tự khép lại nơi chính mình và sợ hãi. Ngược lại, Đức Thánh Cha khẳng định: điều nhỏ bé là điều vĩ đại, bởi người ấy không sợ mạo hiểm, và vì chẳng có gì để mất. Điều nhỏ bé dẫn tới những điều cao cả bởi vì nó cho phép chúng ta vượt lên chính mình, vì biết rằng Thiên Chúa là nguồn cội của sự vĩ đại.

Và Đức Thánh Cha trích dẫn Tổng Luận thần học của thánh Tô-ma Aquinô để giải thích cách thức Kitô hữu, dù nhận biết sự nhỏ bé của mình, nhưng cần phải hành động thế nào khi đối mặt với những thách đố của thế giới, mà không sống như những kẻ hèn nhát. Ngài nói: “Đừng sợ những điều cao cả”. Và Đức Thánh Cha lưu ý rằng thánh Phanxicô Xaviê mà chúng ta kính nhớ hôm nay cho chúng ta thấy điều đó.

Đừng sợ những điều vĩ đại, hãy tiến bước, nhưng đồng thời, hãy nghĩ đến những điều nhỏ nhất, đó là điều thánh thiêng. Một Kitô hữu luôn bắt đầu từ sự nhỏ bé. Nếu trong lời cầu nguyện của mình, tôi nhận thấy mình thật nhỏ bé, với những giới hạn, tội lỗi của mình, như người thu thuế đã cầu nguyện ở phía cuối đền thờ, vừa xấu hổ vừa thưa rằng: “Xin thương xót con là kẻ có tội”, thì bạn sẽ tiến bước. Nhưng nếu bạn tin rằng bạn là Kitô hữu tốt, bạn sẽ cầu nguyện như người Pharisiêu, người mà khi đi về không được kể là người công chính: “Con cám ơn Chúa, vì con là một người thật tuyệt vời”. Không, chúng ta cám ơn Chúa vì chúng ta là những người bé mọn.

Điều cụ thể trong lời xưng tội của trẻ em

Và Đức Thánh Cha kết thúc bài giảng của mình với chia sẻ rằng: ngài rất thích nghe giải tội, đặc biệt là những em bé. Những lời xưng thú của các em thật đẹp vì đó là những điều rất cụ thể. Ví dụ, một em nhỏ có thể thú nhận rằng: “thưa cha, con đã nói những lời thế này: …” – và em ấy lặp lại những lời ấy cho tôi nghe. Đức Thánh Cha gọi điều ấy là “sự cụ thể của những gì bé nhỏ”. Đây chính là một mẫu gương cho thấy chúng ta nên đến với Thiên Chúa như thế nào: “Lạy Chúa, con là kẻ có tội, vì con đã làm điều này, điều này, điều này… Đó là sự khốn khổ, yếu đuối và bé mọn của con. Nhưng xin gửi Thần Khí của Chúa tới để con không sợ hãi những điều cao cả, nhưng kính sợ Chúa – Đấng thực hiện những điều vĩ đại trong cuộc đời con”.

Nguồn: Vatican News

ĐTC mời gọi các tín hữu đừng theo con đường ích kỷ, gây ra xung đột chiến tranh, nhưng hãy tỉnh thức, một cách cụ thể, chú ý quan tâm đến những người xung quanh đang gặp khó khăn.

Lúc 12 giờ trưa Chúa Nhật 01/12/2019, Đức Thánh Cha đã chủ sự buổi đọc Kinh Truyền Tin với hàng chục ngàn tín hữu tại quảng trường thánh Phêrô. Đức Thánh Cha bắt đầu bài huấn dụ ngắn trước khi đọc Kinh Truyền Tin:

Hành trình hướng về Chúa Kitô với sự tín thác

Anh chị em thân mến, chào anh chị em,

Hôm nay, Chúa Nhật thứ nhất mùa Vọng, bắt đầu một Năm phụng vụ mới. Trong bốn tuần mùa Vọng này, phụng vụ dẫn đưa chúng ta đến việc cử hành lễ Giáng sinh của Chúa Giêsu, trong khi nhắc nhớ chúng ta rằng Người đến mỗi ngày trong cuộc sống của chúng ta và sẽ trở lại trong vinh quang vào thời sau hết. Với sự tin tưởng chắc chắn, chúng ta hướng về tương lai với sự tín thác, với lời ngôn sứ Isaia đồng hành trong toàn bộ hành trình Mùa Vọng.

Chúa Kitô, ý nghĩa và cùng đích của lịch sử

Trong bài đọc thứ nhất hôm nay, ngôn sứ Isaia tiên báo rằng “vào ngày sau hết, núi Nhà ĐỨC CHÚA đứng kiên cường vượt đỉnh các non cao, vươn mình trên hết mọi ngọn đồi. Dân dân lũ lượt đưa nhau tới”(2,2). Đền thờ của Chúa ở Giêrusalem được trình bày như là điểm hội tụ và gặp gỡ của tất cả các dân tộc. Sau khi Con Thiên Chúa nhập thể, chính Chúa Giêsu đã mặc khải mình là đền thờ đích thực. Do đó, tầm nhìn tuyệt vời của ngôn sứ Isaia là một lời hứa thiêng liêng và khiến chúng ta sống tinh thần hành hương, hành trình hướng về Chúa Kitô, ý nghĩa và cùng đích của lịch sử. Có bao nhiêu người đói khát công lý, chỉ có thể tìm thấy nó bằng cách đi trên con đường của Chúa; trong khi tội ác và tội lỗi xuất phát từ việc các cá nhân và các nhóm xã hội thích đi theo những con đường được vạch ra bởi những lợi ích ích kỷ, gây ra xung đột và chiến tranh. Mùa Vọng là thời điểm thích hợp để chào đón Chúa Giêsu đến; Người đến như một sứ giả của hòa bình để chỉ cho chúng ta con đường của Thiên Chúa.

Tỉnh thức là  chú ý đến những người xung quanh cần được giúp đỡ

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu khuyên chúng ta hãy sẵn sàng khi Người đến: “Vậy anh em hãy tỉnh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến.” (Mt 24,42). Tỉnh thức không có nghĩa là mở đôi mắt thể lý, nhưng là có trái tim tự do và hướng về đường ngay chính, nghĩa là sẵn sàng cho đi và phục vụ. Cơn mê ngủ mà chúng ta phải bừng tỉnh được tạo nên bởi sự thờ ơ, phù phiếm, không có khả năng thiết lập các mối quan hệ thực sự của con người để chịu trách nhiệm về người anh em cô đơn, bị bỏ rơi hoặc bị bệnh. Do đó, sự kỳ vọng của Chúa Giêsu Đấng đang đến phải được biến thành một sự dấn thân tỉnh thức. Trên hết là sự ngạc nhiên trước hành động của Thiên Chúa, ngạc nhiên những điều ngạc nhiên Người mang đến và dành cho Người sự ưu việt. Tỉnh thức cũng có nghĩa là, một cách cụ thể, chú ý đến những người xung quanh chúng ta đang gặp khó khăn, để bản thân bị thách thức bởi nhu cầu của họ, không chờ đợi anh ta hoặc chị ta yêu cầu chúng ta giúp đỡ, nhưng học cách dự đoán, đi bước trước như Chúa luôn làm với chúng ta.

Xin Đức Maria, Trinh Nữ tỉnh thức và Mẹ của hy vọng, hướng dẫn chúng ta trên hành trình này, giúp chúng ta hướng về “Núi của Chúa”, hình ảnh của Chúa Giêsu Kitô, người lôi cuốn mọi người và mọi dân tộc đến với Người.

Nguồn: Vatican News

Chiều ngày 1/10, lễ thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, Đức Thánh Cha (ĐTC) đã chủ sự giờ Kinh Chiều tại Đền thờ Thánh Phêrô, khai mạc Tháng Truyền giáo Ngoại thường.

Bài đọc Tin Mừng sau các Thánh Vịnh được trích từ Tin Mừng theo thánh Matthêu, 25,14-33, nói về dụ ngôn ông chủ, trước khi đi xa, đã gọi các đầy tớ lại và trao cho họ những nén bạc, người được 5 nén, người kia 2 nén, người khác 1 nén, để họ sinh lợi.

Kết thúc bài đọc Tin Mừng, Đức Thánh Cha đã có một bài giảng. ĐTC nói rằng: “Thiên Chúa không yêu cầu chúng ta cất giữ cuộc đời và đức tin của chúng ta, nhưng Ngài mời chúng ta làm cho nó sinh lợi. Tháng Truyền giáo Ngoại thường này thúc bách chúng ta trở thành những người chủ động với những nén bạc. Không phải như người cất giữ đức tin và nắm lấy ân sủng, nhưng trở thành những nhà truyền giáo.”

Đức Thánh Cha cũng nói đến cách thức để trở nên những nhà truyền giáo. Trước hết là sống chứng tá về một đời sống biết Chúa Giêsu. Chứng tá là từ khoá có nguồn gốc từ ý nghĩa tử đạo. Các vị tử đạo là những người đầu tiên làm chứng: không phải bằng lời nói mà bằng cuộc sống. Chúng ta phải tự hỏi trong tháng này: chứng tá của tôi thế nào?

Về cuối dụ ngôn, Chúa nói “tài giỏi và trung thành” đối với người dám làm; và ngược lại, “tồi tệ và biếng nhác” đối với đầy tớ chỉ biết phòng thủ. Điều tệ mà đầy tớ này phạm phải là không làm điều tốt, có tội vì sự thiếu sót. Chúng ta nhận được cuộc sống không phải để chôn dưới đất, nhưng để đem nó vào cuộc chơi.

“Thiên Chúa yêu những ai cho đi cách vui tươi” (2Cr 9,7). Ngài yêu một Giáo hội đi ra. Nếu không đi ra thì không phải là Giáo hội. Một Giáo hội đi ra không tìm cách bảo vệ sự yên ắng; nhưng trở nên muối đất và men cho thế giới.

Đức Thánh Cha nhắc đến ba “tôi tớ” đồng hành với chúng ta trong tháng 10 này, họ đã mang lại rất nhiều hoa trái. Trước hết là thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, bằng cầu nguyện ngài đã thổi cháy hoạt động truyền giáo trên thế giới. Thứ đến là thánh Phanxicô Xaviê. Ngài khuấy lên nơi chúng ta câu hỏi: chúng ta có ra khỏi vỏ ốc, chúng ta có thể để lại những tiện nghi vì Tin Mừng không? Và thứ ba là Đấng Đáng kính Pauline Jaricot, người khởi đầu với tiền lương của mình để lập các Hội giáo hoàng truyền giáo. Chúng ta có biến mỗi ngày của chúng ta thành một món quà để làm cho khoảng cách giữa Tin Mừng và cuộc sống được nối lại không?

Ba vị nêu trên, một vị là nữ tu, một linh mục và một giáo dân đồng hành với chúng ta và nói với chúng ta rằng không ai bị loại trừ trong sứ mạng của Giáo hội.

Cuối cùng, Đức Thánh Cha kêu gọi: “Can đảm lên, Chúa mong đợi rất nhiều từ bạn.”

Vào cuối buổi Kinh Chiều, ĐTC trao Thánh giá truyền giáo cho 5 nữ tu, 3 linh mục và một giáo dân. Những nhà truyền giáo này sẽ đi đến các quốc gia các nhau như Brazil, Kirghizistan, Kazakistan, Nam Sudan, Bangladesh, Campuchia, Cộng hoà dân chủ Congo và Đài Loan. (CSR_5709_2019)

Nguồn: Vatican News

Anh chị em thân mến,

Hôm nay, Tin Mừng thuật lại với chúng ta dụ ngôn nổi tiếng về “người Samari nhân hậu” (x. Lc10,25-37). Được một tiến sĩ luật hỏi về điều cần thiết phải làm để được hưởng sự sống đời đời, Chúa Giêsu đã mời ông ta tìm câu trả lời trong Kinh Thánh: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình” (c. 27). Tuy nhiên, có những cách giải thích khác nhau về việc ai được xem là “người thân cận”. Thật sự là người đó còn hỏi: “Và ai là người thân cận của tôi?” (c. 29). Về điểm này, Chúa Giêsu trả lời bằng một dụ ngôn, một dụ ngôn rất đẹp. Tôi mời gọi anh chị em, hôm nay, cầm sách Tin Mừng Luca và đọc dụ ngôn ở chương 10 câu 25, là một trong những dụ ngôn hay nhất. Dụ ngôn này đã trở thành mô thức cho đời sống Kitô hữu và thành gương mẫu cho cách hành xử của một Kitô hữu. Nhờ thánh sử Luca chúng ta có được kho báu này.

Người dân ngoại cũng có thể sống theo ý Chúa

Nhân vật chính trong trình thuật ngắn là một người xứ Samaria. Trên đường đi, ông đã gặp một người bị những tên cướp cướp của và đánh đập. Chúng ta biết rằng người Do thái khinh khi người Samaria, xem họ là dân ngoại bang so với dân tộc được tuyển chọn. Do đó không phải tình cờ mà Chúa Giêsu đã chọn chính người Samari như nhân vật chính diện của dụ ngôn. Bằng cách này, Chúa muốn vượt qua định kiến, chỉ cho thấy rằng ngay cả một người dân ngoại, ngay cả một người không biết Thiên Chúa thật và không đến đền thờ, có thể hành xử theo ý Chúa khi bày tỏ lòng xót thương đối với người anh em khốn khổ và cứu giúp anh ta với tất cả điều kiện mà ông có thể.

Trên con đường ấy, trước người Samaritano, đã có một tư tế và một thầy Lêvi đi ngang qua. Họ nhìn thấy con người đáng thương nằm trên đất, họ đã đi ngang qua mà không dừng lại, có thể là để không bị ô uế bởi máu của người bị nạn. Họ đã đặt luật con người, bị trói buộc với nghi lễ, lên trên trước giới răn quan trọng của Chúa, là giới răn muốn lòng thương xót trước hết.

Yêu thương anh em là yêu mến Thiên Chúa

Do đó, Chúa Giêsu đã xem người Samari như là gương mẫu, một người không có đức tin! Chúng ta cũng hãy nghĩ đến rất nhiều người mà chúng ta biết, họ làm điều tốt. Chúa Giêsu đã chọn một người không có đức tin để làm gương mẫu. Người này, khi yêu thương anh em như chính mình, chứng tỏ mình yêu mến Thiên Chúa với tất cả tâm hồn và sức lực và đồng thời, vừa diễn tả tinh thần tôn giáo thật sự vừa diễn tả tấm lòng hết sức nhân đạo.

Khả năng thương xót: phép thử của Kitô hữu

Sau khi đã kể dụ ngôn rất hay này, Chúa Giêsu lại hướng về vị tiến sĩ luật đã hỏi Chúa “ai là người thân cận của tôi?”, và nói với ông: “Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?” (c. 36). Bằng cách này, Chúa đã đảo lộn câu hỏi của người hỏi và cũng là đảo lộn lối lý luận của tất cả chúng ta. Nó giúp chúng ta hiểu rằng không phải chúng ta, dựa trên những tiêu chuẩn của chúng ta, định nghĩa ai là người thân cận và ai không phải, nhưng chính người ở trong hoàn cảnh hoạn nạn là người phải có thể nhận biết ai là người thân cận của mình, nghĩa là “người có lòng thương xót với mình” (c. 37). Có khả năng thương xót: đây là chìa khóa.

Đừng để chúng ta bị sự vô cảm ích kỷ lôi kéo

Nếu bạn đứng trước một người hoạn nạn mà bạn không có lòng thương xót, nếu trái tim bạn không rung động, thì có nghĩa là có điều gì đó không ổn. Bạn hãy chú ý, chúng ta phải để ý. Đừng để chúng ta bị sự vô cảm ích kỷ lôi kéo. Khả năng thương xót trở thành hòn đá thử vàng của Kitô hữu, đó là giáo huấn của Chúa Giêsu. Chính Chúa Giêsu là lòng trắc ẩn của Chúa Cha đối với chúng ta. Nếu bạn đi xuống phố và thấy một người đàn ông vô gia cư đang nằm đó, và bạn đi qua mà không hề nhìn anh ta, hoặc có lẽ bạn nghĩ: “Chà, tác dụng của rượu. Một người say rượu”. Đừng tự hỏi xem người đàn ông đó có say không; hãy tự hỏi xem trái tim bạn có bị chai cứng không, trái tim bạn có trở thành băng giá không.

Lòng thương xót là gương mặt thật sự của tình yêu

Kết luận này chứng tỏ rằng lòng thương xót đối với cuộc sống con người đang khốn khổ là gương mặt thật sự của tình yêu. Và như thế họ trở thành các môn đệ thật sự của Chúa Giêsu và tỏ bày gương mặt của Chúa Cha: “Các con hãy có lòng thương xót, như Cha các con là đấng thương xót” (Lc 6,36). Thiên Chúa, Cha của chúng ta có lòng thương xót, bởi vì Người cảm thương; Người có khả năng thương xót, đến gần với nỗi đau của chúng ta, với tội lỗi, tính xấu và sự khốn cùng của chúng ta.

Xin Đức Maria giúp chúng ta hiểu và nhất là luôn sống hơn nữa mối liên kết không thể phá vỡ giữa tình yêu dành cho Thiên Chúa, Cha của chúng ta, và tình yêu cụ thể và quảng đại đối với anh em của chúng ta và xin Người ban cho chúng ta có lòng thương xót và lớn lên trong sự cảm thương.

Cầu nguyện cho Venezuela

Sau Kinh Truyền Tin, ĐTC bày tỏ sự gần gũi của ngài với nhân dân Venezuela, đặc biệt là họ đang chịu cuộc khủng hoảng dai dẳng. ĐTC mời gọi các tín hữu cầu nguyện, xin Chúa hướng dẫn và soi sáng các phe liên quan, để họ có thể sớm đi đến một thỏa thuận, chấm dứt việc gây đau khổ cho dân chúng, vì thiện ích của đất nước và của toàn vùng.

Nguồn: Vatican News

Cách đây 6 năm, ngày 8/7/2013, với con số hàng trăm người chết trên biển khi trốn chạy bạo lực ở Châu Phi để đến Châu Âu, ĐTC đã quyết định đến thăm đảo Lampedusa của Ý nằm ở cửa ngỏ đi vào Âu Châu, khi triều đại giáo hoàng của ngài chưa đầy 4 tháng. Khi ấy, ngài gọi vùng biển Địa Trung Hải là ngôi mộ tập thể.

Lúc 11giờ sáng 8/7, ĐTC dâng thánh lễ tại Đền thờ Thánh Phêrô cùng với 250 người di dân và tị nạn nhân dịp kỷ niệm chuyến tông du của ngài đến đảo Lampedusa.

Trong bài giảng Thánh Lễ kỷ niệm 6 năm, Đức Thánh Cha đề cập đến 2 điều là ơn cứu độ và sự giải phóng.

Về ơn cứu độ, ý tưởng được lấy từ sách Sáng Thế, kể về câu chuyện Giacóp đi từ Bersabea đến Carran. Trong một giấc mơ, ông thấy một chiếc thang nối giữa đất và trời; và các thiên thần lên xuống trên những nấc thang. Qua sự nhập thể của Chúa Kitô, trời và đất nối lại với nhau, lời hứa ơn cứu độ được thực hiện.

Bài Tin Mừng được đọc trong Thánh Lễ nói về người phụ nữ bị băng huyết được Chúa Giêsu chữa lành. Chị bị coi là không thanh sạch vì bệnh của chị, nhưng Chúa không phân biệt thanh sạch hay không thanh sạch, ngài cho các môn đệ thấy điều ưu tiên cần phải chọn lựa.

Nhân kỷ niệm lần thứ 6 chuyến viếng thăm Lampedusa, Đức Thánh Cha nhắc đến những người đang khóc với Chúa mỗi ngày. Họ là những người bị lừa và bị bỏ rơi đến chết trên sa mạc; những người bị tra tấn, lạm dụng và hãm hiếp trong các trại giam; những người chống chọi với những con sóng trên vùng biển tàn nhẫn…

Đức Thánh Cha đề cập đến hình ảnh các thiên thần trên chiếc thang Giacóp. Và ngài mời gọi chúng ta có thể là những thiên thần để vực dậy những người bé nhỏ, què quặt, bệnh tật, bị loại trừ… những người rót hết. Đây là một trách nhiệm lớn lao mà không ai có thể được miễn trừ.

Nguồn: Vatican News

Sứ điệp Ngày Thế Giới Cầu Nguyện Cho Ơn Gọi lần thứ 56. Chủ đề: “Can đảm dám liều lĩnh vì lời hứa của Thiên Chúa”.

ĐTC kêu gọi các bạn trẻ đừng giả điếc đối với tiếng gọi của Chúa, đừng thối lui khi Chúa kêu gọi và hãy chấp nhận liều mạng đáp lại tiếng Chúa gọi.

ĐTC đưa ra lời nhắn nhủ trên đây trong sứ điệp công bố hôm 8-3-2019, nhân Ngày Thế giới cầu cho ơn gọi lần thứ 56 sẽ được cử hành vào chúa nhật thứ 4 Phục Sinh, 12-5 tới đây, về đề tài ”Can đảm liều vì lời hứa của Thiên Chúa”.

Ơn gọi: sáng kiến yêu thương của Thiên Chúa

Trong sứ điệp, ĐTC giải thích rằng ”Tiếng Chúa gọi không phải là một sự xen mình của Thiên Chúa vào trong tự do của chúng ta, không phải là một ”cái lồng” hay một gánh nặng chất trên chúng ta. Trái lại đó là một sáng kiến yêu thương qua đó, Thiên Chúa đến gặp và mời gọi chúng ta đi vào một dự phóng lớn, và Chúa muốn chúng ta tham dự vào, mở ra cho chúng ta chân trời một biển khơi rộng lớn hơn và một mẻ cá dồi dào”.

Chúa mời gọi chúng ta đi xa hơn

ĐTC nêu nhận xét: ”Chúa không muốn chúng ta cam chịu mỗi ngày sống và suy nghĩ rằng xét cho cùng, chẳng có gì đáng chúng ta hăng say dấn thân và dập tắt những băn khoăn ray rứt trong con tim tìm kiếm những con đường mới cho hành trình của chúng ta… Ơn gọi, xét cho cùng, là một lời Chúa mời gọi chúng ta đừng dừng lại trên bờ với lưới cầm trong tay, trái lại hãy theo Chúa dọc theo con đường Chúa muốn dành cho chúng ta, cho hạnh phúc của chúng ta và cho thiện ích của những người ở cạnh chúng ta.. Dĩ nhiên, đón nhận lời hứa ấy đòi chúng ta phải cản đảm chọn lựa. Các môn đệ đầu tiên, khi nghe Chúa gọi tham gia vào một giấc mơ lớn hơn, họ đã ”bỏ thuyền bỏ lưới ngay và đi theo Chúa” (Mt 1,18).

Cần chấp nhận liều khi đáp lại ơn Chúa gọi

ĐTC giải thích rằng ”Điều ấy có nghĩa là để đón nhận tiếng Chúa gọi, cần liều chính bản thân, chấp nhận đương đầu với một thách đố mới; cần từ bỏ tất cả những gì cột chúng ta vào một con thuyền nhỏ, cản ngăn không để chúng ta thực hiện một sự chọn lựa chung kết; chúng ta được yêu cầu có thái độ táo bạo thúc đẩy chúng ta mạnh mẽ khám phá dự phóng của Thiên Chúa dành cho cuộc đời chúng ta”.

Mời gọi các bạn trẻ đáp lại ơn Chúa gọi

ĐTC kết luận rằng: ”Không có niềm vui nào lớn hơn là chấp nhận liều mạng vì Chúa! Đặc biệt với các bạn là những người trẻ, tôi muốn nói: các bạn đừng điếc đối với tiếng Chúa gọi! Nếu Chúa gọi các bạn đi theo con đường này, các bạn đừng rút mái chèo lên thuyền, những hãy tín thác vào Chúa. Các bạn đừng để mình bị lây sự sợ hãi làm các bạn tê liệt đứng trước những đỉnh cao mà Chúa đề nghị với các bạn. Hãy luôn nhớ rằng, với những người bỏ lưới, bỏ thuyền để theo Chúa, Ngài hứa cho họ niềm vui của một cuộc sống mới, làm cho tâm hồn được đầy tràn và Chúa linh hoạt hành trình của họ” (Rei 8-3-2019)

Các bạn thân mến!

Không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra ơn gọi của chúng ta và điều khiển cuộc sống của chúng ta đi đúng hướng. Vì lý do này, cần phải có một cam kết đổi mới về phía toàn thể Giáo Hội – các linh mục, tu sĩ, nhân viên mục vụ và các nhà giáo dục – để cung cấp đặc biệt cho những người trẻ cơ hội lắng nghe và phân định. Cần có một chương trình mục vụ giới trẻ và một sự cổ vũ ơn gọi có thể mở ra con đường khám phá kế hoạch của Thiên Chúa, trên hết là qua cầu nguyện, chiêm niệm Lời Chúa, chầu Thánh Thể và sự đồng hành về tâm linh.

Như đã được làm rõ nhiều lần trong Ngày Giới trẻ Thế giới ở Panama, chúng ta nên luôn luôn chạy đến cùng Đức Maria. Trong câu chuyện của người thiếu nữ trẻ này, chúng ta cũng thấy ơn gọi vừa là một lời hứa, vừa là một sự mạo hiểm. Sứ mạng của Mẹ không hề dễ dàng, nhưng Mẹ đã không để cho nỗi sợ thắng thế. Tiếng ‘xin vâng’ của Mẹ là lời đáp trả của người sẵn sàng dấn thân, sẵn sàng chấp nhận rủi ro, sẵn sàng liều mất mọi thứ Mẹ có, mà không có một bảo đảm nào khác hơn là sự xác tín rằng Mẹ là là người mang một lời hứa. Tôi hỏi mỗi người trong các bạn: Bạn có thấy mình là người mang một lời hứa không? Đâu là lời hứa tôi mang trong lòng để tiến bước? Sứ mạng của Mẹ chắc chắn sẽ là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng không có lý do gì để nói ‘không’ trước những thách thức đặt ra trước mắt. Tất nhiên mọi thứ sẽ trở nên phức tạp, nhưng không giống như khi sự hèn nhát làm chúng ta tê liệt vì mọi thứ chưa rõ ràng hoặc chưa chắc chắn[3].

Trong Ngày Thế Giới Cầu Nguyện Cho Ơn Gọi này, chúng ta hãy hiệp trong lời cầu nguyện và cầu xin Chúa giúp chúng ta khám phá kế hoạch tình yêu của Người cho cuộc sống của chúng ta, và cho chúng ta can đảm bước đi trên con đường mà ngay từ đầu Người đã chọn cho mỗi chúng ta.

Từ Vatican, ngày 31 tháng Giêng năm 2019
Lễ kính thánh Gioan Bosco
+Đức Thánh Cha Phanxicô

Công bố ngày 8 tháng Ba, 2019

Sau khi kết thúc Thánh lễ, vào đúng 12 giờ trưa (21-4-2019), ĐTC bắt đầu phần thứ 2 của buổi lễ, tức là nghi thức công bố sứ điệp Phục Sinh và ban phép lành với ơn toàn xá cho Roma và toàn thế giới, gọi là ”Urbi et Orbi”.

Đức Thánh Cha xuất hiện trên bao lớn chính của đền thờ thánh Phêrô, với hai Hồng y phó tế tháp tùng hai bên giữa tiếng vỗ tay hân hoan của các tín hữu, trong khi ban nhạc của quân đội Italia và tòa thánh trổi quốc thiều Vatican và Italia. Số người hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô và dọc đường Hòa Giải vào lúc giữa trưa đã lên đến khoảng 100 ngàn người. Buổi công bố sứ điệp này cũng được gửi tới hàng trăm triệu người theo dõi qua các đài truyền hình tại hàng chục quốc gia 5 châu.

 Sau đây là toàn văn sứ điệp Phục sinh của Đức Thánh Cha:

Anh chị em thân mến, mừng lễ Chúa Phục Sinh!

Hôm nay, Giáo hội lặp lại lời tuyên xưng của các môn đệ đầu tiên: “Chúa Giêsu đã sống lại!” Và hết thảy mọi miệng lưỡi và con tim, hãy vang lên lời tán tụng: “Alleluia! … Alleluia! ” Vào buổi sáng Phục sinh này, thanh xuân bất tận của Giáo Hội và toàn thể nhân loại, tôi muốn gửi đến mỗi người trong chúng ta những lời đầu tiên của Tông Huấn mới đây đặc biệt nói về người trẻ:

“Chúa Kitô sống. Ngài là niềm hy vọng của chúng ta và là thanh xuân tươi đẹp nhất của thế giới này. Mọi thứ Ngài chạm tới đều trở nên tươi trẻ, mới mẻ và tràn đầy sức sống. Vì thế, những lời đầu tiên tôi muốn nới với mỗi người trẻ [và với mỗi] Kitô hữu là: Đức Kitô đang sống và Ngài muốn bạn sống! Ngài ở trong bạn, Ngài ở cùng bạn và Ngài sẽ không bao giờ rời bỏ bạn. Bao lâu bạn tìm cách lánh xa, thì chính Đấng Phục Sinh ở gần bên bạn, mời gọi và chờ đợi bạn làm lại từ đầu. Khi bạn cảm thấy sự già nua vì buồn bã, thù hận, sợ hãi, nghi ngại hay thất bại, Ngài sẽ ở đó để một lần nữa trao cho bạn sức mạnh và hy vọng”. (Christus vivit, 1-2).

Anh chị em thân mến, thông điệp này được gửi tới cho tất cả mọi người và cho cả thế giới. Biến cố Chúa Kitô Phục Sinh là nguyên lý và khởi đầu của một cuộc đời mới cho mọi người nam cũng như người nữ, bởi vì sự đổi mới thực sự luôn bắt đầu nơi con tim, từ lương tâm trong sạch. Nhưng lễ Phục Sinh cũng là khởi đầu của một thế giới mới, một thế giới được giải thoát khỏi cảnh nô lệ tội lỗi và cái chết: thế giới ấy rốt cục cũng được mở ra với Nước Thiên Chúa, Vương quốc của tình yêu, của hòa bình và huynh đệ.

Chúa Kitô sống và Người ở với chúng ta. Người chiếu toả ánh sáng trên khuôn mặt Phục sinh của Người và không bỏ rơi những ai đang trong cơn thử thách, đau khổ và buồn phiền. Chính Người, Đấng vẫn đang sống, là hy vọng cho dân tộc Syria yêu dấu. Họ là nạn nhân của cuộc xung đột đang diễn ra, với nguy cơ khiến chúng ta ngày càng phải cam chịu và thậm chí là thờ ơ. Thay vào đó, đã đến lúc phải đổi mới cam kết cho một giải pháp chính trị, nhằm đáp ứng những khát vọng tự do, hoà bình và công lý chính đáng; để đối mặt với những khủng hoảng nhân đạo và tạo điều kiện cho những người phải di tản, cũng như những người phải lánh nạn sang các nước láng giềng, đặc biệt tại Lebanon và Jordan được trở về an toàn.

Lễ Phục Sinh hướng chúng ta nhìn về Trung Đông, nơi đang bị giằng xé bởi những chia rẽ và những căng thẳng liên tục. Các Kitô hữu trong những vùng ấy không ngừng làm chứng với sự nhẫn nại bền bỉ cho Chúa Kitô Phục Sinh và sự chiến thắng của sự sống trên sự chết. Tôi dành sự quan tâm đặc biệt đối với nhân dân Yemen, đặc biệt là các trẻ em, bị kiệt sức vì đói lả và chiến tranh. Xin ánh sáng phục sinh chiếu soi trên các nhà cầm quyền và các dân tộc vùng Trung Đông, bắt đầu từ người Israel và Palestine. Ước gì ánh sáng ấy thúc đẩy họ giảm bớt khổ đau và tiến tới một tương lai hoà bình và ổn định.

Các lực lượng vũ trang, hãy chấm dứt việc biến Libia thành biển máu. Trong những tuần gần đây, nhiều người vô tội, không võ khí ở Libia đã phải chết, nhiều gia đình đã buộc phải rời bỏ nhà cửa. Tôi kêu gọi các bên liên quan hãy chọn đối thoại thay vì khủng bố. Đừng mở lại vết thương của một thập kỷ xung đột và bất ổn chính trị nữa.

Xin Chúa Kitô hằng sống ban bình an của Người cho tất cả những con người Phi Châu yêu dấu. Ở đó, vẫn còn bị ngập chìm trong những căng thẳng xã hội, xung đột và nhiều khi là bạo lực cực đoan. Chúng để lại sự bất an, tàn phá và chết chóc, đặc biệt tại Burkiana Faso, Mali, Nigeria và Camaroon. Tâm trí tôi cũng hướng về Sudan, nơi đang trải qua thời điểm bất ổn về chính trị. Tôi mong ước rằng tất cả những thỉnh nguyện và đề nghị có thể tìm thấy tiếng nói và mỗi người cố gắng để cho đất nước tìm thấy tự do, phát triển và thịnh vượng đáng mong ước từ lâu.

Xin Chúa Kitô Phục Sinh đồng hành với những nỗ lực đã đạt được của chính quyền dân sự và tôn giáo tại Nam Sudan, được nâng đỡ bởi những hoa trái của cuộc tĩnh tâm được tổ chức vài ngày trước tại Vatican. Ước gì nó có thể mở ra một trang sử mới trong lịch sử của đất nước, mà trong đó tất cả các thành phần chính trị, xã hội và tôn giáo dấn thân tham gia vì lợi ích chung và vì sự hoà giải dân tộc.

Xin cho những người dân ở Đông Ucraina, đang phải gánh chịu những cuộc xung đột vẫn tiếp tục diễn ra, được tìm thấy niềm an ủi trong lễ Phục Sinh này. Xin Thiên Chúa thêm sức cho những sáng kiến nhân đạo và những người theo đuổi hoà bình lâu dài.

Trong lễ Phục sinh này, ước gì nhân dân các khu vực phía đông Ukraine sẽ tìm thấy sự an ủi, nơi tiếp tục phải chịu đựng cuộc xung đột đang diễn ra. Xin Thiên Chúa khuyến khích các sáng kiến nhân đạo nhằm tiến tới nền hòa bình lâu dài.

Xin cho niềm vui Phục sinh đổ tràn con tim của người dân châu Mỹ, đang phải gánh chịu hậu quả của những tình cảnh khó khăn về chính trị và kinh tế. Tôi đặc biệt nghĩ tới người dân Venezuela: nhiều người đang thiếu những điều kiện tối thiểu để có một cuộc sống xứng đáng và an toàn, bởi cuộc khủng hoảng vẫn đang diễn ra và ngày càng trầm trọng hơn. Xin Thiên Chúa ban cho những người có trách nhiệm chính trị biết cố gắng phấn đấu để chấm dứt những bất công xã hội, lạm dụng và bạo lực; cũng như biết thực hiện những bước tiến cụ thể để tiến tới hoà giải những chia rẽ và cung ứng cho nhân dân những sự trợ giúp cần thiết.

Xin Chúa phục sinh soi sáng cho những nỗ lực đang được thực hiện tại Nicaragua sớm tìm thấy một giải pháp thương lượng và hoà bình vì lợi ích của tất cả những người dân Nicaragua.

Trước nhiều đau khổ của thời đại chúng ta, xin Thiên Chúa của sự sống đừng để chúng ta thờ ơ và lạnh lùng. Xin Người làm cho chúng ta trở nên những người xây những cây cầu, chứ không phải những bức tường. Và xin Người, Đấng ban bình an của Người cho chúng ta, ngăn chặn những cuộc đụng độ vũ trang, trong những vùng chiến tranh và trong các thành phố. Xin Người soi sáng cho những nhà lãnh đạo các quốc gia biết dấn thân để chấm dứt cuộc chạy đua vũ trang và buôn bán vũ khí, đặc biệt tại các nước tiên tiến. Xin Đấng Phục Sinh, Đấng đã mở toang cánh cửa của những ngôi mộ, cũng mở con tim của chúng ta trước những nhu cầu của những người thiếu thốn, người không được bảo vệ, người nghèo đói, người thất nghiệp, người vô gia cư, những người gõ cửa ngôi nhà chúng ta để xin đồ ăn, xin một nơi ẩn náu, và xin được nhìn nhận phẩm giá của mình.

Anh chị em thân mến, Chúa Kitô đang sống! Ngài là niềm hy vọng và thanh xuân cho mỗi chúng ta và cho cả thế giới. Chúng ta hãy để mình được Ngài đổi mới! Chúc mừng lễ Phục sinh!

 Sau khi Đức Thánh Cha công bố sứ điệp, ĐHY tuyên bố chủ ý của Đức Thánh Cha ban phép lành Tòa Thánh với ơn toàn xá cho các tín hữu hiện diện cũng như cho các anh chị em tín hữu trên thế giới, tham dự qua các đài phát thanh và truyền hình, và các phương triện truyền thông khác, miễn là họ giữ các qui tắc và hội đủ các điều kiện luật định, nghĩa là xưng tội, rước lễ, cầu nguyện theo ý Đức Thánh Cha và từ bỏ mọi quyến luyến đối với tội lỗi.

Liền đó, Đức Thánh Cha đã long trọng đọc lời nguyện xin Thiên Chúa nhân lành, vì lời cầu bầu của Mẹ Maria, của các thánh tông đồ Phêrô Phaolô và toàn thể các thánh, mà xá giải mọi tội lỗi và hình phạt bởi tội lỗi cho các tín hữu. 

Nguồn: TGP Sài Gòn
Trần Đỉnh, SJ – Vatican News

Trong bối cảnh của nạn buôn người đang lan tràn, ĐTC Phanxicô đã ủy thác cho sơ Eugenia Bonetti, một nữ tu chuyên phục vụ trong lãnh vực chống lại tệ nạn này, soạn bài suy niệm cho buổi ngắm Đàng Thánh Giá tại Colosseo năm 2019 này. Bài suy niệm của sơ Eugenia Bonetti sẽ chú trọng đến những đau khổ của rất nhiều người là nạn nhân của nạn buôn người.

Tiếp nối truyền thống của các vị Giáo Hoàng tiền nhiệm, vào lúc  9 giờ tối thứ sáu Tuần Thánh, 19-4, ĐTC Phanxicô sẽ chủ sự buổi đi đàng Thánh Giá trọng thể tại Hý trường Colosseo ở Roma, nơi đã có nhiều tín hữu Kitô chịu khổ hình vì đức tin.

Các bài suy niệm đàng thánh giá năm nay được ĐTC ủy thác cho Nữ tu Eugenia Bonetti, 80 tuổi (1939) thuộc dòng Thừa sai Đức Mẹ An Ủi, chủ tịch Hiệp hội ”Slaves no more”, không là nô lệ nữa, một tổ chức dấn thân chống nạn buôn ngừơi. Chị Bonetti từng là thừa sai tại Kenya bên Phi châu trong 24 năm trời, rồi trở về Roma hoạt động trong nhiều sứ vụ khác, rồi tại Hiệp hội các Bề trên thượng cấp các dòng nữ Italia, đặc biệt dấn thân trong các hoạt động cứu giúp các nạn nhân của nạn buôn người. Hồi tháng 9 năm 2013, khi gặp ĐTC Phanxicô, Chị xin ngài thiết lập Ngày thế giới suy tư và cầu nguyện chống nạn buôn người, cử hành vào ngày 8-2 mỗi năm.

* Dẫn nhập

40 ngày đã trôi qua từ khi chúng ta chịu xức tro và bắt đầu hành trình mùa chay. Hôm nay chúng ta cảm nghiệm lại những giờ cuối cùng trong cuộc sống trần thế của Chúa Giêsu, cho đến khi Ngài bị treo trên thập giá và thốt lên ”Mọi sự đã hoàn tất”. Tụ tập tại đây, nơi mà hàng ngàn người trong quá khứ đã chịu chết vì trung thành với Chúa Kitô, giờ đây chúng ta hãy đi lại ”con đường khổ giá” cùng với tất cả những người nghèo, người bị gạt ra ngoài xã hội và những “người bị đóng đinh mới” trong lịch sử ngày nay, nạn nhân sự khép kín của chúng ta, của quyền lực và những luật lệ, của sự mù quáng và ích kỷ, nhưng nhất là nạn nhân con tim trai đá của chúng ta vì dửng dưng lãnh đạm. Đây là một thứ bệnh mà cả chúng ta, các Kitô hữu, cũng bị. Ước gì Thập Giá của Chúa Kitô, dụng cụ chết chóc nhưng cũng là dụng cụ mang lại cuộc sống mới, nối liền trong vòng tay giữa trời và đất, nam và bắc, đông và tây, soi sáng lương tâm của các công dân, lương tâm của Giáo Hội, các nhà lập pháp và tất cả những người xưng mình là môn đệ Chúa Kitô, để Tin Mừng cứu độ đi tới với tất cả mọi người.

 * Chặng thứ I: Chúa Giêsu bị kết án tử hình

Trích Phúc Âm theo thánh Mathêu (Mt 7,21)

Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ”Lạy Chúa, Lạy Chúa!” là được vào Nước Trời, nhưng chỉ ai thi hành Thánh Ý Cha Thầy là Đấng ngự trên trời”.

Lạy Chúa, có ai biết cách là môn đệ của Chúa cho bằng Đức Maria Mẹ Ngài? Mẹ đã đón nhận Thánh Ý Chúa Cha cả trong lúc đen tối nhất của đời Mẹ, và với tâm hồn tan nát, Mẹ đứng cạnh Chúa. Mẹ đã sinh ra Chúa, cưu mang, bồng ẵm Chúa, nuôi nấng Chúa trong yêu thương và đồng hành với Chúa trong cuộc sống trần thế, Mẹ không thể không bước đi cùng con đường dẫn đến đồi Canvê và chia sẻ với Chúa giờ phút bi thảm và đau thương nhất của Chúa và của cuộc đời Mẹ.

Lạy Chúa, bao nhiêu bà mẹ ngày nay đang trải qua kinh nghiệm của Mẹ Chúa và khóc thương vì số phận con cái của họ? Bao nhiêu bà mẹ, sau khi sinh con, nay đang thấy chúng đau khổ và chết vì bệnh tật, vì thiếu lương thực, nước uống, không được chăm sóc sức khỏe và không được những cơ may cho cuộc sống và cho tương lai? Chúng con cầu xin Chúa cho những người đang nắm giữ vai trò trách nhiệm, để họ lắng nghe tiếng kêu của người nghèo đang vọng lên tới Chúa từ các nơi trên trái đất. Tiếng kêu của tất cả những người trẻ, qua những cách thức khác nhau, đang bị kết án tử hình vì sự dửng dưng do những chính sách loại trừ và ích kỷ gây ra. Ước gì không một ai trong các con cái của Chúa thiếu công ăn việc làm và những gì cần thiết để có cuộc sống lương thiện và xứng đáng.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: ”Lạy Chúa, xin giúp chúng con thi hành thánh ý Chúa:

– trong những lúc khó khăn và nản chí

– trong những lúc đau khổ thể lý và tinh thần

– trong những lúc đen tối và cô đơn

** Chặng thứ II: Chúa Giêsu vác thánh giá

Trích Phúc Âm theo thánh Luca (Lc 9,23)

 ”Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy bỏ mình đi, vác thập giá mình hằng ngày và theo Thầy”.

Lạy Chúa Giêsu, thật là dễ đeo thập giá ở cổ hoặc treo thập giá như đồ trang trí trên các bức tường của các nhà thờ chính tòa đẹp đẽ hoặc trong các tư gia của chúng con, nhưng không dễ như thế khi gặp và nhận ra những thập giá mới ngày nay: những người không có gia cư nhất định, những người trẻ không có hy vọng, chẳng có công ăn việc làm và không có viễn tượng tương lai, những người di dân buộc lòng phải sống trong các nhà tồi tàn ven các thành phố của chúng con, sau khi đã đương đầu với những đau khổ khôn tả. Rất tiếc là những khu trại ấy, không có an ninh, bị đốt cháy và san bình địa cùng với giấc mơ và những hy vọng của hàng ngàn người nam nữ bị gạt ra ngoài lề xã hội, bị bóc lột và quên lãng. Và rồi bao nhiêu trẻ em bị kỳ thị vì gốc gác của các em, vì màu da hoặc vì giai tầng xã hội! Bao nhiêu bà mẹ chịu tủi nhục khi thấy con cái bị nhạo cười và không được những cơ may như các bạn đồng lứa và cùng trường.

Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì đã nêu gương cho chúng con bằng chính cuộc sống của Chúa về cách thức biểu lộ tình thương chân thật và vô vị lợi đối với tha nhân, đặc biệt đối với những kẻ thù hoặc đối với những người không giống chúng con. Lạy Chúa Giêsu, bao nhiêu lần, cả chúng con, trong tư cách là môn đệ Chúa, chúng con đã công khai tuyên bố mình là người theo Chúa trong những lúc Chúa chữa lành và làm phép lạ, khi Chúa cho đám đông ăn no và tha thứ các tội lỗi. Nhưng không dễ hiểu Chúa như thế khi Chúa nói về việc phục vụ và tha thứ, từ bỏ và đau khổ. Xin giúp chúng con luôn biết dùng cuộc sống chúng con để phục vụ tha nhân.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: ”Lạy Chúa, xin giúp chúng con hy vọng”:

– khi chúng con cảm thấy bị bỏ rơi và cô độc

– khi chúng con khó đi theo vết chân của Chúa

– khi việc phục vụ tha nhân trở nên khó khăn

* Chặng thứ III: Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ I

Trích sách Ngôn Sứ Isaia (Is 53,4)

Sự thật, chính Người đã mang lấy những đau khổ của chúng ta, đã gánh chịu những đau đớn của chúng ta”.

Lạy Chúa Giêsu, trên con đường dốc dẫn lên đồi Canvê, Chúa đã muốn cảm nghiệm sự dòn mỏng và yếu đuối của loài người. Giáo Hội ngày nay sẽ ra sao nếu không có sự hiện diện và lòng quảng đại của bao nhiêu người thiện nguyện, những người samaritano mới của ngàn năm thứ ba? Trong một đêm giá lạnh tháng giêng, trên một con đường ở ngoại ô Roma, 3 thiếu nữ Phi châu, chỉ lớn hơn tuổi niên thiếu một chút, co ro sát đất để sưởi ấm tấm thân nửa trần trụi của họ quanh một đống lửa nhỏ. Vài thanh niên, để giỡn chơi, khi lái xe ngang qua đó, đã ném những vật dụng dễ cháy vào đống lửa ấy, làm cho các thiếu nữ bị phỏng nặng. Cùng lúc ấy có một trong số bao nhiêu đơn vị người thiện nguyện trên đường phố chạy đến cứu các thiếu nữ ấy, đưa họ vào nhà thương để rồi đón nhận họ vào một “Ngôi nhà gia đình”. Bao nhiêu thời gian cần thiết để các thiếu nữ ấy được lành lặn, không những khỏi những vết bỏng nơi chi thể, nhưng cả những đau khổ và tủi nhục với một thân mình bị cắt xén và biến dạng mãi mãi?

Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì sự hiện diện của bao nhiêu người samaritano mới của ngàn năm thứ ba ngày nay vẫn còn sống kinh nghiệm trên đường đi, với lòng yêu mến và cảm thương, cúi mình trên bao nhiêu vết thương thể lý và tinh thần của những người mỗi đêm sống trong sợ hãi và kinh hoàng của đêm đen, cô đơn và dửng dưng lãnh đạm. Lạy Chúa, rất tiếc là nhiều lần ngày nay chúng con không biết nhận ra ai đang ở trong cảnh túng thiếu, không thấy người bị thương và tủi nhục. Nhiều khi chúng con đòi hỏi các quyền lợi của mình, nhưng lại quên những quyền lợi của những người nghèo và những người rốt cùng. Lạy Chúa, xin ban cho chúng con ơn đừng vô cảm trước những tiếng khóc, những đau khổ, tiếng kêu đau thương của họ, vì qua họ chúng con có thể gặp Chúa.

Chúng ta cùng nhau cầu nguyện và thưa: ”Lạy Chúa, xin giúp chúng con yêu thương”:

– khi chúng con dấn thân trở thành những người samaritano

– khi chúng con cảm thấy khó tha thứ

– khi chúng con không muốn nhìn thấy những đau khổ của người khác

** Chặng thứ IV: Chúa Giêsu gặp Mẹ Ngài

Trích Phúc Âm theo thánh Luca (Lc 2,35)

”Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn Bà, để những tâm tư của nhiều người được tỏ lộ”.

Lạy Mẹ Maria, khi Mẹ dâng Chúa Hài Đồng Giêsu vào đền thờ theo nghi thức thanh tẩy, cụ già Simeon đã tiên báo cho Mẹ rằng một lưỡi gươm sẽ đâm thâu qua lòng Mẹ. Giờ đây là lúc lập lại lời thưa ”xin vâng” của Mẹ, lòng gắn bó của Mẹ với thánh ý Chúa Cha, cho dù phải tháp tùng Chúa Con đến nơi hành hình, thấy người bị đối xử như kẻ gian ác, tạo nên một đau khổ xé lòng Mẹ.

Lạy Chúa, xin thương xót quá nhiều các bà mẹ để cho các con gái của họ ra đi, tìm về Âu Châu với hy vọng giúp đỡ gia đình trong cảnh nghèo khổ cùng cực, nhưng rồi các thiếu nữ ấy đã bị nhục nhã, bị khinh rẻ và nhiều khi cả cái chết nữa. Như cô Tina, bị giết chết dã man trên đường lúc mới 20 tuổi, để lại đứa con gái vài tháng.

Lạy Mẹ Maria, trong lúc này, Mẹ trải qua cùng thảm trạng như bao nhiêu bà mẹ chịu đau khổ vì con cái ra đi đến những nước khác với hy vọng tìm được cơ may có một tương lai tốt đẹp hơn cho bản thân và gia đình, nhưng đáng tiếc là, họ bị tủi nhục, khinh rẻ và bạo hành, dửng dưng, cô đơn và thậm chí cả cái chết. Xin ban cho họ sức mạnh và can đảm.

Chúng ta cùng nhau cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa, xin làm cho chúng con luôn biết nâng đỡ và an ủi, và hiện diện để giúp đỡ:

– để an ủi những bà mẹ khóc thương cho số phận của con cái họ

– để giúp đỡ người đã đánh mất mọi hy vọng trong cuộc đời

– để trợ giúp người hằng ngày phải chịu bạo lực và khinh rẻ

* Chặng thứ V: Ông Simon vác Thánh Giá đỡ Chúa Giêsu

Trích Thư của Thánh Phaolô gửi tín hữu Galata (Gal 6,2):

”Anh em hãy mang gánh nặng cho nhau, như vậy là anh em chu toàn luật Đức Kitô”.

Lạy Chúa Giêsu, trên đường lên đồi Golgotha, Chúa cảm thấy nặng nề và khó khăn khi vác cây thánh giá gỗ thô ráp. Trong vô vọng, Chúa hy vọng có được cử chỉ giúp đỡ của một người bạn, của một người trong những môn đệ của Chúa, của một người trong những người mà Chúa đã giảm bớt đau khổ cho họ. Thật không may, chỉ có một người xa lạ, Simôn thành Kyrênê, vì bắt buộc, đã giúp đỡ Chúa. Ngày nay, đâu là những người thành Kyrênê mới của thiên niên kỷ thứ ba? Chúng con tìm họ ở đâu?

Con muốn nhớ lại kinh nghiệm của một nhóm các nữ tu với quốc tịch, nguồn gốc khác nhau hiện diện tại Roma hơn 17 năm qua. Vào mỗi thứ bảy, các nữ tu có mặt tại một trung tâm dành cho phụ nữ nhập cư không có giấy tờ, thường là phụ nữ trẻ, đang chờ đợi để biết số phận của họ, giữa việc bị trục xuất và khả năng được lưu lại.

Chúng con đã thấy bao nhiêu đau khổ, nhưng cũng biết bao niềm vui nơi các phụ nữ này khi họ tìm gặp được các nữ tu đến từ đất nước họ, nói ngôn ngữ của họ, lau khô nước mắt cho họ, chia sẻ những giây phút cầu nguyện, lễ hội, làm cho họ cảm thấy nhẹ bớt những tháng dài giữa song sắt và những con đường bêtông.

Lạy Chúa, chúng con cầu nguyện cho tất cả những người thành Kyrênê trong lịch sử của chúng con. Để họ không bao giờ thiếu mong muốn đón tiếp Chúa dưới những diện mạo của những người rốt cùng trên mặt đất này. Xin cho họ ý thức rằng đón tiếp những người bé nhỏ của xã hội chúng con là tiếp nhận Chúa. Những người Samaritano này là những người lên tiếng cho những người không có tiếng nói.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: ”Lạy Chúa, xin giúp chúng con mang thập giá của chúng con ”:

– khi chúng con mệt mỏi và chán nản

– khi chúng con cảm thấy sức nặng của những yếu đuối của chúng con

– khi Chúa yêu cầu chúng con chia sẻ những đau khổ của người khác

* Chặng thứ 6: Bà Vêronica lau mặt Chúa Giêsu

Trích Phúc Âm theo thánh Mathêu (Mt 25,40)

”Thầy bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Thầy vậy”.

Chúng ta hãy nghĩ đến những trẻ em ở nhiều nơi trên thế giới, không thể đến trường, trái lại các em bị khai bóc lột nơi hầm mỏ, trên các cánh đồng, nơi các vùng đánh cá, nạn nhân của những kẻ buôn người cho việc cấy ghép các cơ phận. Trên các con đường của chúng ta, các em bị sử dụng bị khai thác từ rất nhiều người, trong đó có cả các Kitô hữu, những người đã đánh mất ý nghĩa thánh thiêng của chính mình và của người khác.

Như một đêm kia tại Rôma, một bé gái với thân thể ốm yếu, bị bắt gặp khi đang ở bên cạnh một chiếc xe sang trọng, và những người đàn ông đang lần lượt khai thác em. Em có thể chỉ bằng tuổi con gái của những người nàyẨSự mất cân bằng này có thể tạo ra bạo lực này trong cuộc sống của rất nhiều bạn trẻ trải qua sự bất công, ngạo mạn, dửng dưng của những người ngày đêm tìm kiếm và sử dụng các em, và sau đó ném các em trở lại trên những con đường, tiếp tục trở thành những con mồi cho những kẻ buôn người tiếp theo.

Lạy Chúa Giêsu, xin hãy làm cho đôi mắt của chúng con trở nên trong suốt để chúng con biết khám phá khuôn mặt Chúa nơi các anh chị em, đặc biệt nơi tất cả các trẻ em nhiều nơi trên thế giới đang phải sống trong cảnh bần cùng, đói khổ. Các trẻ em không có tuổi thơ hạnh phục, thiếu giáo dục, vô tội. Các em là những thụ tạo bị sử dụng như những hàng hóa ít giá trị, bị buôn bán cho những vui thú. Lạy Chúa, chúng con cầu xin lòng trắc ẩn, từ bi thương xót của Chúa cho thế giới bị bệnh này, xin giúp chúng con tái khám phá vẻ đẹp của chính chúng con và của những người khác đó là phẩm giá làm người, là thụ tạo giống hình ảnh của Chúa

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: ”Lạy Chúa, xin giúp chúng con thấy”:

– khuôn mặt của những trẻ thơ đang cầu xin sự giúp đỡ

– bất công xã hội

– phẩm giá mà mỗi người mang trong mình và bị chà đạp

* Chặng thứ 7: Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ hai

Trích thư thứ nhất của Thánh Phêrô Tông đồ (1Pt 2,23):

”Bị nguyền rủa, Người không nguyền rủa lại, chịu đau khổ mà chẳng ngăm đe; nhưng một bề phó thác cho Đấng xét xử công bình”.

Trong xã hội của chúng ta đang sống, có biết bao phụ nữ đã bị bán! Xã hội đương đại đã đánh mất giá trị cao quý của sự tha thứ, một món quà tuyệt vời, chăm sóc vết thương, nền tảng cho hòa bình và sự sống chung giữa con người với nhau. Trong một xã hội, nơi mà sự tha thứ được xem như một điều yếu đuối.

Lạy Chúa, Chúa mời gọi chúng con không dừng lại ở bề ngoài. Không tha thứ bằng lời, nhưng bằng mẫu gương. Đối với người làm Chúa đau khổ, Chúa trả lời: ”Tại sao ngươi bách hại ta? Chúa biết rõ công lý thực sự không bao giờ có thể dựa trên hận thù và trả thù. Xin làm cho chúng con có khả năng xin và trao ban sự tha thứ.

”Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34)

Lạy Chúa, Chúa cũng cảm nhận được gánh nặng của việc lên án, của sự từ chối, của sự bỏ rơi, của đau khổ do những người đã từng gặp gỡ, lắng nghe và theo Chúa gây ra. Chắc chắn rằng Chúa Cha không bỏ rơi, Chúa đã tìm được sức mạnh để đón nhận ý muốn tha thứ, yêu thương và trao ban niềm hy vọng cho những người như Chúa ngày hôm nay cũng đang đi trên những con đường của chế nhạo, khinh khi, nhạo báng, từ bỏ, phản bội và cô đơn.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: ”Lạy Chúa, xin giúp chúng con trao ban niềm ủi an”:

– cho những người cảm thấy bị xúc phạm và bị lăng nhục

– cho những người cảm thấy bị phản bội và bị sỉ nhục

– cho những người cảm thấy bị phán xét và bị lên án

* Chặng thứ 8: Chúa Giêsu gặp các phụ nữ

Trích Phúc Âm theo thánh Luca (Lc 23,28)

 “Hỡi chị em thành Giê-ru-sa-lem, đừng khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho phận mình và cho con cháu.”

Tình cảnh xã hội, kinh tế và chính trị của những người di cư và nạn nhân của nạn buôn người chất vấn và lay động chúng ta. Chúng ta cần có lòng can đảm, như Đức Thánh Cha Phanxicô đã quả quyết, tố cáo nạn buôn người là tội ác chống lại nhân loại. Tất cả chúng ta, đặc biệt là Kitô hữu, phải lớn lên trong nhận thức rằng tất cả chúng ta đều có trách nhiệm và tất cả đều có thể và phải góp phần tìm ra giải pháp. Tất cả, đặc biệt là phụ nữ chúng ta, được mời gọi can đảm. Can đảm để biết nhìn và hành động, với tư cách cá nhân cũng như cộng đoàn. Chỉ khi đặt chung sự nghèo hèn của chúng ta lại với nhau, thì nó mới có thể trở nên giàu có, có khả năng thay đổi lối nghĩ và làm dịu bớt nỗi đau của nhân loại. Người nghèo, người ngoại quốc, người khác biệt không thể bị coi như kẻ thù để từ chối hoặc đánh đấu, nhưng đúng hơn, như anh chị em để chào đón và giúp đỡ. Những điều đó không phải là vấn đề, nhưng là một tài nguyên quý giá cho những thành trì bọc thép của chúng ta, nơi mà sự sung túc và tiêu thụ không làm dịu đi sự mệt mỏi và khó nhọc ngày càng tăng.

Lạy Chúa, xin dạy chúng con có cái nhìn của Chúa. Cái nhìn chào đón và thương xót mà Chúa đã nhìn giới hạn và nỗi sợ của chúng con. Xin giúp chúng con nhìn đến sự khác biệt về tư tưởng, tập quán và quan điểm. Xin giúp chúng con nhận ra mình trong cộng đồng nhân loại và trở nên người cổ võ cho những lối nẻo mới và táo bạo để đón nhận sự khác biệt, để cùng nhau tạo nên cộng đoàn, gia đình, giáo xứ và xã hội dân sự.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: “Xin giúp chúng con chia sẻ nỗi đau của người khác”:

– với những ai đau khổ vì mất đi người thân yêu

– với những ai khó khăn hơn trong việc xin giúp đỡ và an ủi

– với những ai chịu lạm dụng và bạo lực

* Chặng thứ 9: Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ ba

Trích sách Ngôn sứ Isaia (Is 53,7)

 “Bị ngược đãi, người cam chịu nhục, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt”.

Chúa Giêsu, lần thứ ba đã ngã xuống, kiệt sức và nhục nhã, dưới sức nặng của thập giá. Cũng giống như rất nhiều cô gái bị ép phải đứng đường bởi những nhóm buôn người, họ không đầu hàng trước khó khăn và tủi nhục khi nhìn thấy thân thể trẻ của họ bị lèo lái, lạm dụng, phá hủy cùng với giấc mơ của họ. Những phụ nữ trẻ đó cảm thấy như bị phân đôi: một mặt họ được tìm kiếm và sử dụng, mặt khác họ bị loại bỏ và lên án bởi một xã hội từ chối nhìn nhận loại hình bóc lột này, do quan niệm của văn hóa dùng-rồi-bỏ. Có một trong nhiều đêm tôi bước trên đường phố Roma, khi đang tìm một người phụ nữ trẻ vừa đến Ý, tôi không thấy cô ấy trong nhóm của cô, tôi liên tiếp gọi tên cô ấy: “Mercy!”. Rồi trong bóng tối, tôi nhận ra cô ấy thu mình và ngủ nghiêng bên lề đường. Khi tôi gọi, cô ấy tỉnh dậy và nói cô không thể chịu đựng được nữa. “Tôi kiệt sức rồi,” cô ấy lặp lại… Tôi nghĩ về mẹ của cô: nếu mẹ cô biết chuyện gì đã xảy ra với con gái mình, bà ấy sẽ khóc đến hết nước mắt.

Lạy Chúa, đã bao nhiêu lần Ngài chất vấn chúng con câu hỏi khó chịu này: “Anh em con đâu? Chị em con đâu?” Đã bao lần Ngài nhắc nhớ chúng con rằng tiếng khóc xé lòng của họ đã đụng đến con? Xin giúp chúng con chia sẻ nỗi đau và sự sỉ nhục của rất nhiều người bị đối xử như đồ bỏ đi. Thật dễ để lên án người khác và những hoàn cảnh khó chịu làm hạ giá sự khiêm tốn giả tạo của chúng con, nhưng chúng con thật không dễ nhận trách nhiệm về mình, với tư cách cá nhân, tư cách chính phủ và thậm chí là cộng đồng Kitô giáo.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: “Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sức mạnh và lòng can đảm để tố cáo”:

– trước sự bóc lột và sỉ nhục mà nhiều bạn trẻ phải chịu

– trước sự thờ ơ và im lặng của nhiều Kitô hữu

– trước những luật lệ bất công, thiếu nhân tính và liên đới

* Chặng thứ 10: Chúa Giêsu bị lột áo

Trích thư thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôsê (Cl 3,12)

“Anh em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm nhu, hiền hoà và nhẫn nại”.

Tiền bạc, của cải, quyền lực. Chúng là những thần tượng của mọi thời đại. Chúng cũng là và trên tất là thần tượng của chúng ta, làm chúng tự hào về những thuận lợi lớn lao trong việc công nhận quyền của mình. Tất cả đều có thể mua, kể cả thân thể của trẻ vị thành niên, cướp đi phẩm giá và tương lai của chúng. Chúng ta đã quên mất trọng tâm của con người, phẩm giá, vẻ đẹp, sức mạnh của họ. Trong khi trên thế giới, các bức tường và hàng rào đang được dựng nên, chúng ta muốn nhớ đến và cảm ơn những người, với những vai trò khác nhau, trong những tháng gần đây, đã mạo hiểm cả tính mạng, đặc biệt là ở Biển Địa Trung Hải, để cứu những gia đình đang tìm kiếm sự an toàn và những cơ hội. Những con người trốn chạy nghèo đói, độc tài, tham nhũng, nô lệ.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con khám phá lại vẻ đẹp và phong phú tự bản chất của mỗi con người và mỗi dân tộc như là món quà độc nhất và không trùng lặp, để phục vụ cho toàn xã hội và không vì tư lợi. Lạy Chúa Giêsu, chúng con cầu xin cho tấm gương và lời dạy của Chúa về lòng thương xót và sự tha thứ, về sự khiêm nhường và kiên nhẫn sẽ làm cho chúng con trở nên người hơn và như thế, trở nên Kitô hữu hơn.

Chúng ta cùng cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho chúng con một trái tim đầy lòng thương xót”:

– để đối diện với lòng tham của thú vui, quyền lực và tiền của

– để đối diện với những bất công gây ra cho người nghèo và những người yếu kém hơn

– để đối diện với ảo vọng về lợi ích cá nhân

* Chặng thứ 11: Chúa Giêsu chịu đóng đinh vào thập giá

Trích Phúc Âm theo thánh Luca (Lc 23,34)

“Lạy Cha, xin tha cho họ vì họ không biết việc họ làm”.

Xã hội của chúng ta tuyên bố sự bình đẳng về quyền và phẩm giá của tất cả mọi người. Nhưng thực hành và chứa chấp sự bất bình đẳng, thậm chí còn chấp nhận những hình thức cực đoan nhất. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em bị mua bán như những nô lệ bởi nạn buôn người mới. Nạn nhân của buôn người sau đó bị khai thác bởi các cá nhân khác. Và cuối cùng bị vứt đi như một món hàng hóa hết giá trị. Bao nhiêu người trở nên giàu có trên xương máu của người nghèo!

Lạy Chúa, bao nhiêu người ngày nay vẫn bị đóng đinh vào thập giá, nạn nhân của sự bóc lột vô nhân đạo, bị tước đi phẩm giá, tự do và tương lai. Tiếng kêu cứu của họ thách thức chúng con là những người nam người nữ, với tư cách là chính phủ, xã hội và Giáo hội. Làm sao chúng con có thể tiếp tục đóng đinh Ngài, trong việc đồng lõa với nạn buôn người? Xin cho chúng con đôi mắt để nhìn và trái tim để cảm nhận những đau khổ của rất nhiều người ngày nay vẫn bị đóng đinh vào thập giá bởi hệ thống cuộc sống và tiêu thụ của chúng con.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: “Lạy Chúa, xin thương xót”:

– vì những thập giá mới ngày nay nằm rải rác khắp nơi trên trái đất

– vì những người nắm quyền và các nhà lập pháp của xã hội chúng con

– vì những người không biết tha thứ và không biết yêu thương

* Chặng thứ XII: Chúa Giêsu chết trên Thánh giá

Trích Phúc Âm theo thánh Marco (Mc 15,34)

“Ôi Thiên Chúa của con, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ con?”

Lạy Chúa, trên thập giá, cả Chúa cũng đã cảm thấy gánh nặng của sự nhạo báng, chế giễu, sỉ nhục, bạo lực, bỏ rơi, dửng dưng. Chỉ còn Mẹ Maria, Mẹ của Chúa và vài môn đệ ở lại đó, những nhân chứng về đau khổ và cái chết của Chúa. Gương mẫu của các ngài soi sáng chúng con dấn thân giúp cho những người đau khổ trên rất nhiều những đồi Canvê ngày nay, đang rải rác khắp nơi trên thế giới, để họ không cảm thấy cô đơn; trong số những đồi Canvê đó, có những trại tập trung giống như các trại ở những nước trung chuyển, có những con tàu bị từ chối một bến đỗ an toàn, có các cuộc đàm phán quan liêu dài dòng để quyết định nơi cuối cùng đón tiếp họ, có những trung tâm giam giữ, những điểm nóng, những cánh đồng làm việc theo thời vụ.

Lạy Chúa, chúng con cầu xin Chúa giúp chúng con đến gần những thập giá mới và thất vọng trong thời đại chúng con. Xin dạy chúng con lau khô nước mắt của họ, an ủi họ giống như Mẹ Maria và các phụ nữ khác đã biết làm như thế dưới chân thập giá.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: “Lạy Chúa, xin giúp chúng con dâng hiến cuộc sống của chúng con”:

– cho những người chịu đựng sự bất công, oán ghét và trả thù

– cho những người bị phỉ báng và kết án bất công

– cho những người cảm thấy cô đơn, bị bỏ rơi và bị sỉ nhục.

* Chặng thứ XIII: Chúa Giêsu được đưa xuống khỏi thập giá

Trích Phúc Âm theo thánh Gioan (Ga 12,24)

Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất không chết đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình thôi; còn nếu nó chết đi, thì sẽ sinh nhiều bông hạt.”

Trong thời đại mà các tin tức bị quên lãng nhanh chóng, có ai còn nhớ đến 26 thiếu nữ người Nigieria bị chết chìm trong sóng nước, đám tang đã được tổ chức ở Salerno? Đồi Canvê của họ thật là khó khăn và kéo dài. Đầu tiên, họ phải đi qua sa mạc Sahara, chen chúc trên chiếc xe buýt dã chiến. Tiếp đến là bị bắt dừng lại tại những trung tâm tập trung đáng sợ ở Libia. Cuối cùng là nhảy xuống biển, nơi họ tìm thấy cái chết ở ngưỡng cửa của “miền đất hứa”. Hai người trong số họ đang mang trong mình món quà của sự sống mới, các bào thai không bao giờ có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng cái chết của họ, như sự chết của Chúa Giêsu, Đấng được tháo xuống khỏi thập giá, không phải là cái chết vô ích. Chúng ta tín thác tất cả những sự sống này cho lòng thương xót của Chúa Cha chúng ta và của tất cả mọi người, nhưng trên hết là Cha của những người nghèo, của người thất vọng và của người bị hạ nhục.

Lạy Chúa, trong giờ phút này, chúng con vẫn cảm thấy vang vọng một lần nữa tiếng kêu mà ĐTC Phanxicô đã cất lên ở Lampedusa, điểm đến của chuyến tông du đầu tiên của ngài: “Ai đã than khóc?” Và bây giờ, sau vô số vụ đắm tàu, chúng con tiếp tục kêu lên: “Ai đã khóc?”. Ai đã khóc?, chúng con tự hỏi mình khi đứng trước 26 quan tài xếp hàng dài và treo một bông hồng trắng? Chỉ có 5 người trong họ được nhận dạng. Tuy thế, có hay không có tên, tất cả họ là những người con và những người chị em của chúng con. Tất cả họ xứng đáng được tôn trọng và ghi nhớ. Tất cả họ yêu cầu chúng con cảm thấy có trách nhiệm: các tổ chức, chính quyền và cả chúng con, với sự thinh lặng và dửng dưng của chúng con.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: “Lạy Chúa, xin giúp chúng con chia sẻ nỗi than khóc”:

– trước những đau khổ của người khác

– trước tất cả những chiếc quan tài vô danh, không tên tuổi

– trước tiếng khóc của bao nhiêu bà mẹ

* Chặng thứ XIV: Chúa Giêsu được mai táng trong mồ

Trích Phúc Âm theo thánh Gioan (Ga 19,30)

“Mọi sự đã hoàn tất”.

Sa mạc và biển cả trở thành những nghĩa địa mới ngày nay. Trước những cái chết này, không có câu trả lời. Nhưng thật ra là có trách nhiệm. Những người anh em để cho những người anh em khác phải chết. Những người nam nữ, các trẻ em mà chúng ta không thể hay không muốn cứu sống. Trong khi các chính quyền tranh luận, đóng kín mình trong các dinh thự quyền lực, thì sa mạc Sahara chất đầy các bộ xương người, những người không chống chọi nỗi với mệt mỏi, đói khát. Những cuộc xuất hành mới phải trả giá bằng bao nhiêu đau đớn! Bao nhiêu cơn thịnh nộ đổ xuống trên những kẻ chạy trốn: những chuyến đi vô vọng, những vụ tống tiền và các cuộc tra tấn, biển cả biến thành nấm mồ nước chôn vùi họ.

Lạy Chúa, xin làm cho chúng con hiểu rằng tất cả chúng con là con của cùng một Cha. Xin cho cái chết của Chúa Giêsu Con Chúa có thể giúp các lãnh đạo quốc gia và các nhà chịu trách nhiệm về luật pháp ý thức về vai trò của họ là bảo vệ mọi sự sống được tạo thành theo hình ảnh của Chúa và giống với Chúa.

Kết thúc

Chúng tôi muốn nhắc lại câu chuyện của cô bé Favour, 9 ttháng, rời bỏ Nigieria cùng với cha mẹ để tìm một tương lai tươi sáng hơn ở châu Âu. Trong chuyến hành trình dài và nguy hiểm ở Địa Trung Hải, cha mẹ của em đã chết cùng với hàng trăm người khác, những người đã tin t vào những kẻ buôn người vô đạo đức để có thể được đến “miền đất hứa”. Chỉ có cô bé Favour sống sót: cô bé cũng giống như ông Môisê, được cứu sống từ dưới nước. Sự sống của em trở thành ánh sáng hy vọng của cuộc hành trình tiến đến một nhân loại đầy tình huynh đệ hơn.

Vào cuối Đường Thánh Giá của Chúa, chúng con cầu xin Chúa, lạy Chúa, xin dạy chúng con thức tỉnh, cùng với Mẹ của Chúa và với các phụ nữ đã đồng hành với Chúa đến đồi Canvê, trong khi chờ đợi sự phục sinh của Chúa. Mẹ là ngọn hải đăng của hy vọng, của niềm vui, của sự sống mới, của tình huynh đệ, của sự đón tiếp và hiệp thông giữa các dân tộc, các tôn giáo và các luật lệ. Xin cho mỗi người con cái của loài người đươc nhìn nhận trong phẩm giá của con cái Chúa và không bao giờ bị đối xử như nô lệ.

Nguồn: TGP Sài Gòn
Ban Việt Ngữ Vatican News chuyển dịch

Anh chị em thân mến,

Mỗi năm, qua Mẹ Giáo hội, Thiên Chúa lại “ban cho chúng ta mùa hân hoan này để chúng ta dọn mình mừng mầu nhiệm Vượt Qua với tâm trí đã được đổi mới… khi chúng ta nhớ lại những biến cố lớn lao đã đem lại cho chúng ta đời sống mới trong Chúa Kitô” (Kinh Tiền tụng Mùa Chay I). Vì thế chúng ta bước đi trên hành trình từ Phục Sinh năm này đến Phục Sinh năm khác hướng đến ơn cứu độ viên mãn mà chúng ta đã lãnh nhận nhờ mầu nhiệm vượt qua của Chúa Kitô – “vì nhờ cậy trông mà chúng ta đã được cứu độ” (Rm 8,24). Mầu nhiệm cứu độ này, đã hoạt động nơi chúng ta trong cuộc sống trần gian, là một tiến trình năng động bao trùm lịch sử cũng như toàn thể thụ tạo. Như Thánh Phaolô nói, “muôn loài thụ tạo những trông ngóng nhìn thấy con cái Thiên Chúa được hiển dương” (Rm 8,19). Trong viễn cảnh này, tôi muốn đưa ra một vài suy tư để đồng hành với anh chị em trên hành trình hoán cải Mùa Chay sắp tới.

1. Thụ tạo được cứu độ

Cử hành Tam nhật Vượt qua về cuộc thương khó, tử nạn và phục sinh của Chúa Kitô, đỉnh cao của năm phụng vụ, kêu gọi chúng ta hằng năm thực hiện một hành trình dọn mình, bởi biết rằng đồng hình đồng dạng với Chúa Kitô (x. Rm 8,29) là một món quà vô giá của lòng Chúa thương xót.

Khi chúng ta sống như con cái của Thiên Chúa, như những người được cứu chuộc, được Chúa Thánh Thần hướng dẫn (x. Rm 8,14) và biết nhìn nhận và vâng nghe luật Chúa, khởi đi từ luật được ghi khắc trong tâm hồn và trong tự nhiên, chúng ta cũng đem lại lợi ích cho công trình sáng tạo bằng cách cộng tác vào công cuộc cứu độ các thụ tạo. Đó là lý do tại sao Thánh Phaolô nói rằng các thụ tạo trông ngóng nhìn thấy con cái Thiên Chúa được vinh hiển; nói cách khác, tất cả những ai được hưởng ân sủng mầu nhiệm Vượt qua của Chúa Giêsu có thể cảm nghiệm được ân sủng ấy sẽ thành toàn trong việc cứu độ chính thân xác con người. Khi tình yêu của Chúa Kitô biến đổi cuộc sống của các thánh trong tinh thần, thể xác và linh hồn, các ngài ca tụng Chúa. Qua cầu nguyện, chiêm niệm và nghệ thuật, các ngài cũng đưa các thụ tạo khác vào lời ca tụng ấy, như chúng ta thấy Thánh Phanxicô Assisi đã diễn tả một cách tuyệt vời trong “Bài ca Vạn vật” (x.Laudato Si’, 87). Tuy nhiên, trong thế giới này, sự hài hòa mà ơn cứu độ tạo nên luôn bị đe dọa bởi sức mạnh tiêu cực của tội lỗi và sự chết.

2. Sức mạnh hủy diệt của tội lỗi

Thật vậy, khi chúng ta không sống như con cái Thiên Chúa, chúng ta thường cư xử theo cách triệt hạ người thân cận và các thụ tạo khác – kể cả chúng ta – vì chúng ta bắt đầu nghĩ, với ý thức ít nhiều, rằng chúng ta có quyền sử dụng chúng theo ý mình. Khi ấy, tính vô độ chiếm ưu thế: chúng ta bắt đầu sống một cuộc sống vượt quá những giới hạn mà chính thân phận và bản tính con người của chúng ta đặt ra. Chúng ta chiều theo những ham muốn bất kham mà Sách Khôn ngoan coi là điển hình của kẻ vô đạo, tức là những người hành động mà chẳng nghĩ gì đến Chúa hoặc hy vọng cho tương lai (x. 2,1-11). Nếu chúng ta không chuyên tâm hướng về lễ Phục sinh, về chân trời Phục sinh, thì não trạng diễn tả trong những khẩu hiệu này sẽ thống lĩnh: “Tôi muốn có mọi thứ và tôi muốn có ngay bây giờ!”, “Quá nhiều thì cũng chẳng bao giờ đủ”.

Gốc rễ của mọi sự dữ, như chúng ta biết, là tội lỗi, mà từ khi xuất hiện lần đầu, nó đã phá vỡ sự hiệp thông của chúng ta với Thiên Chúa, với những người khác và với chính thiên nhiên, mà chúng ta liên kết với nó theo một cách cụ thể qua thân xác của chúng ta. Sự rạn nứt mối hiệp thông với Thiên Chúa cũng huỷ hoại mối tương quan hài hòa của chúng ta với môi trường mà chúng ta được kêu gọi để sống, đến nỗi khu vườn đã trở nên nơi hoang địa (x. St 3,17-18). Tội lỗi đưa con người đến chỗ coi mình là chúa tể của tạo thành, coi mình là chủ nhân tuyệt đối của nó và sử dụng nó, không phải theo mục đích mà Đấng Tạo Hóa đã muốn mà theo lợi ích của riêng mình, gây thiệt hại cho các thụ tạo khác.

Một khi luật của Thiên Chúa, luật yêu thương, bị loại bỏ, thì luật mạnh được yếu thua sẽ thắng thế. Tội lỗi tiềm ẩn trong lòng con người (x. Mc 7,20-23) mang hình dạng của thói tham lam và tìm kiếm an nhàn cách vô độ, thiếu quan tâm đến thiện ích của người khác và thậm chí của chính mình. Nó dẫn đến việc bóc lột thiên nhiên, cả con người lẫn môi trường, do sự thèm muốn vô độ vốn coi mọi ham muốn như một quyền và chẳng sớm thì muộn sẽ hủy diệt tất cả những gì nằm trong tầm tay của nó.

3. Sức mạnh chữa lành của lòng thống hối và ơn tha thứ

Thụ tạo rất cần đến sự vinh hiển của con cái Thiên Chúa, là những người đã trở nên “thụ tạo mới”. Vì “ai ở trong Đức Kitô thì đều là thụ tạo mới. Cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi” (2 Cr 5,17).Thật vậy, khi được vinh hiển, chính thụ tạo có thể mừng lễ Vượt qua, mở ra cho một trời mới đất mới (x. Kh 21,1). Con đường đến với lễ Phục sinh đòi hỏi chúng ta canh tân bộ mặt và con tim Kitô hữu của mình nhờ việc ăn năn, hoán cải và tha thứ, để sống trọn vẹn ân sủng dồi dào của mầu nhiệm Vượt qua.

Thái độ trông ngóng này, niềm trông đợi này của toàn thể thụ tạo, sẽ được viên mãn khi con cái Thiên Chúa được vinh hiển, nghĩa là khi các Kitô hữu và mọi người quyết tâm đi vào “cơn đau chuyển dạ” của lòng hoán cải. Mọi thụ tạo đều được kêu gọi, cùng với chúng ta, “thoát khỏi sự lệ thuộc vào cảnh hư nát để được cùng với con cái Thiên Chúa chung hưởng tự do và vinh quang” (Rm 8,21). Mùa Chay là một dấu chỉ bí tích của cuộc hoán cải này. Mùa Chay mời gọi các Kitô hữu thể hiện mầu nhiệm Vượt qua cách sâu xa và cụ thể hơn trong đời sống cá nhân, gia đình và xã hội của mình, trước hết bằng việc ăn chay, cầu nguyện và làm việc bác ái.

Chay tịnh nghĩa là học cách thay đổi thái độ của chúng ta đối với người khác và với mọi thụ tạo: từ cơn cám dỗ muốn “ngấu nghiến” mọi thứ để thỏa mãn lòng tham đến chỗ sẵn sàng hy sinh vì tình yêu, vốn có thể lấp đầy con tim trống rỗng của chúng ta. Cầu nguyện dạy chúng ta từ bỏ tôn thờ ngẫu tượng và thói tự mãn, đồng thời nhìn nhận rằng chúng ta cần đến Chúa và lòng thương xót của Ngài. Làm việc bác ái giúp chúng ta thoát khỏi sự điên rồ của việc tích trữ mọi thứ cho bản thân mình với ảo tưởng có thể bảo đảm một tương lai vốn chẳng thuộc về chúng ta. Và như thế, để tái khám phá niềm vui của kế hoạch Thiên Chúa đã dành cho thụ tạo và cho mỗi người chúng ta, chính là là yêu mến Chúa, yêu thương anh chị em và toàn thế giới, để gặp được hạnh phúc thực sự của chúng ta nơi tình yêu ấy.

Anh chị em thân mến, thời gian “chay tịnh” 40 ngày mà Con Thiên Chúa đã trải qua ở hoang địathiên nhiên nhằm làm cho nơi ấy lại trở thành khu vườn hiệp thông với Thiên Chúa như trước khi có tội nguyên tổ (x. Mc 1,12-13; Is 51,3). Mong sao Mùa Chay năm nay của chúng ta sẽ là một hành trình trên cùng con đường ấy, mang lại niềm hy vọng của Chúa Kitô cho mọi thụ tạo, để thụ tạo “thoát khỏi sự lệ thuộc vào cảnh hư nát, được cùng với con cái Thiên Chúa chung hưởng tự do và vinh quang” (Rm 8,21). Chúng ta đừng để cho mùa ân sủng này qua đi cách vô ích! Chúng ta hãy xin Chúa giúp chúng ta cất bước trên con đường hoán cải thực sự. Chúng ta hãy từ bỏ thói ích kỷ và chỉ biết đến mình, để hướng về sự Phục sinh của Chúa Giêsu. Chúng ta hãy gần gũi với những người anh chị em của chúng ta đang túng thiếu, chia sẻ với họ của cải tinh thần và vật chất. Như thế, khi đón nhận cuộc vinh thắng của Chúa Kitô đối với tội lỗi và sự chết vào trong đời sống của chúng ta một cách cụ thể, chúng ta cũng sẽ chiếu tỏa quyền năng có sức biến đổi của chiến thắng ấy cho mọi loài thụ tạo.

Minh Đức (chuyển ngữ) – TGP Sài Gòn