12/11 – CHÚA NHẬT 32 THƯỜNG NIÊN năm A

“Kìa chàng rể đến, hãy ra đón người”.

Lời Chúa: Mt 25, 1-13

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này: “Nước trời giống như mười trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể. Trong số đó có năm cô khờ dại và năm cô khôn ngoan. Năm cô khờ dại mang đèn mà không đem dầu theo; còn những cô khôn ngoan đã mang đèn lại đem dầu đầy bình.

Vì chàng rể đến chậm, nên các cô đều thiếp đi và ngủ cả. “Nửa đêm có tiếng hô to: Kìa chàng rể đến, hãy ra đón người. Bấy giờ các trinh nữ đều chỗi dậy, sửa soạn đèn của mình. Những cô khờ dại nói với các cô khôn ngoan rằng: “Các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em đã tắt cả”. Các cô khôn ngoan đáp lại rằng: “E không đủ cho chúng em và các chị, các chị ra (nhà) hàng mà mua thì hơn”.

Song khi họ đang đi mua, thì chàng rể đến. Những trinh nữ đã sẵn sàng thì theo chàng rể cùng vào tiệc cưới, và cửa đóng lại. Sau cùng các trinh nữ kia cũng đến và nói: “Thưa Ngài, xin mở cửa cho chúng tôi”. Nhưng Người đáp lại: “Ta bảo thật các ngươi, ta không biết các ngươi”.

“Vậy hãy tỉnh thức, vì các ngươi không biết ngày nào, giờ nào”.

Suy niệm: Thoạt mới nghe, có lẽ chúng ta cũng thắc mắc: sao các cô khôn lại không thể chia sẻ cho những cô dại chút ít dầu nhỉ? Còn đâu là tinh thần bác ái nữa! Nếu chỉ là chuyện dầu đèn thì thắc mắc như vậy cũng không sai. Nhưng dụ ngôn muốn nói đến những điều đi xa hơn chuyện dầu đèn. Quả thực, có những điều chúng ta có muốn chia sẻ cũng không thể được. Có cảm thông nỗi  đau của người bệnh, tôi cũng không thể chia sẻ sức khoẻ của tôi cho họ được; người thân của tôi đang hấp hối, muốn ‘chuyển khoản’ cho họ chút ít thời gian để họ sống thêm với mình cũng đành bất lực… Vâng, cuộc đời là một cuộc hành trình mà mỗi người phải tự đi, không ai thay thế được. Vậy hãy chuẩn bị đầy đủ dầu đèn cho cuộc hành trình ấy: hãy là một ngọn đèn chứa đầy chất dầu của tình yêu thương, và luôn cháy sáng bằng những hành vi ngay chính.

Mời Bạn: Phải chăng cứ ở lì trong nhà thờ đọc kinh là cách tốt nhất để chuẩn bị cho hành trình về đời sau? Chắc chắn là không. Mà là sống kết hiệp thường xuyên với Đức Ki-tô và chu toàn tốt đẹp mọi bổn phận hằng ngày của mình. Phần bạn, có bao giờ bạn nghĩ đến giờ ra đi của mình chưa? Bạn đã chuẩn bị thế nào cho cuộc hành trình đó?

Sống Lời Chúa: Không ai biết mình ra đi lúc nào, hãy năng kết hiệp với Chúa.

Cầu nguyện: Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để cho tôi tớ Chúa được an bình ra đi, vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ Chúa đã dành sẵn cho muôn dân.     (Nunc Dimittis)

10/11 – Thứ Sáu tuần 31 thường niên. – Thánh Lêô Cả, giáo hoàng, tiến sĩ Hội Thánh. Lễ nhớ.

“Con cái đời này khi đối xử với đồng loại thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

Lời Chúa: Lc 16, 1-8

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Một người phú hộ kia có một người quản lý; và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lý đến và bảo rằng: “Tôi nghe nói anh sao đó. Anh hãy tính sổ công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không thể làm quản lý nữa”. Người quản lý thầm nghĩ rằng: “Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào để khi mất chức quản lý thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ”.

“Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: “Anh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?” Người ấy đáp: “Một trăm thùng dầu”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại năm mươi”. Rồi anh hỏi người khác rằng: “Còn anh, anh mắc nợ bao nhiêu?” Người ấy đáp: “Một trăm giạ lúa miến”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hãy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi”.

“Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

Suy niệm: Chữ ‘tiền’ thường được dùng theo từ ghép là ‘tiền bạc’ hay ‘tiền tệ’; dân gian với óc hài hước và thích chơi chữ thì nói rằng ghép kiểu gì thì ‘tiền’ cũng đi đôi với ‘tệ bạc’. Tiền là công cụ hết sức cần thiết cho đời sống xã hội; nhưng khi nó là ông chủ thì nó trở nên độc đoán, quyền lực và có thể làm biến chất, huỷ hoại biết bao con người. Viên quản gia trong câu chuyện Chúa kể là điển hình cho kẻ làm nô lệ cho tiền của như thế. Từ chỗ phung phí, anh ta đi đến chỗ thâm lạm của cải của chủ cách nặng nề hơn. Chúa khen anh ta “hành động cách khôn khéo”, nhưng Ngài vẫn khẳng định anh ta là một “quản lý bất lương” vì đã hành xử theo kiểu thế gian, theo kiểu “con cái đời này” chứ không phải như “con cái sự sáng”.

Mời Bạn: Chúa mời gọi chúng ta sống theo cung cách của “con cái sự sáng”. Đã tôn thờ Thiên Chúa thì không làm nô lệ cho tiền của. Tiền của đời này có ‘tệ’ nhưng chúng ta có thể dùng chúng để mua lấy “tài sản vĩnh cửu” nhờ đó thực sự trở nên giàu có trong Nước Trời: thay vì đam mê lạc thú thì sống đạm bạc, tiết độ, thay vì hưởng thụ ích kỷ thì biết dấn thân phục vụ, thay vì tham lam thu góp thì biết quảng đại chia sẻ, cho đi.

Sống Lời Chúa: Luôn biết sử dụng của cải cách tiết kiệm để bảo vệ môi trường và để dành chia sẻ cho những người nghèo khó.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho chúng con biết dùng của cải Chúa ban ở đời này để mua lấy của cải trên trời, đó là bình an đích thực và hạnh phúc vĩnh cửu cho chúng con. Amen.

09/11 – Thứ Năm tuần 31 thường niên – CUNG HIẾN THÁNH ĐƯỜNG LATÊRANÔ. Lễ kính.

“Người có ý nói đền thờ là thân thể Người”.

LỜI CHÚA: Ga 2, 13-22

Lễ Vượt Qua của dân Do-thái gần đến, Chúa Giêsu lên Giêrusalem; Người thấy ở trong đền thờ có những người bán bò, chiên, chim câu và cả những người ngồi đổi tiền bạc. Người chắp dây thừng làm roi, đánh đuổi tất cả bọn cùng với chiên bò ra khỏi đền thờ, Người hất tung tiền của những người đổi bạc, xô đổ bàn ghế của họ, và bảo những người bán chim câu rằng: “Hãy đem những thứ này đi khỏi đây, và đừng làm nhà Cha Ta thành nơi buôn bán”.

Môn đệ liền nhớ lại câu Kinh Thánh: “Sự nhiệt thành vì nhà Chúa sẽ thiêu đốt tôi”.

Bấy giờ người Do-thái bảo Người rằng: “Ông hãy tỏ cho chúng tôi thấy dấu gì là ông có quyền làm như vậy”. Chúa Giêsu trả lời: “Các ông cứ phá huỷ đền thờ này đi, nội trong ba ngày Ta sẽ dựng lại”. Người Do-thái đáp lại: “Phải bốn muơi sáu năm mới xây được đền thờ này mà ông, ông sẽ dựng lại trong ba ngày ư?” Nhưng Người, Người có ý nói đền thờ là thân thể Người. Vì thế, khi Chúa Giêsu từ cõi chết sống lại, các môn đệ mới nhớ lời đó, nên đã tin Kinh Thánh và tin lời Người đã nói.

Suy niệm: Vì yêu thương, Thiên Chúa đã muốn ở giữa con cái loài người; nhưng cũng có những “nơi” Người chọn cách riêng để làm “nơi Người ngự, vì Người ưa thích” (x. Tv 132,13-14). Thời Cựu Ước, khi dân Do thái dong ruổi trong sa mạc, “nơi” Thiên Chúa hiện diện đó là cột mây, cột lửa, là Lều Hội Ngộ, là hòm bia Giao Ước. Khi đã định cư tại Đất Hứa, Đền thờ Giê-ru-sa-lem trở thành dấu chỉ của “nơi Thiên Chúa ngự trị.” Đền thờ trở thành linh thánh vì được dành riêng cho Thiên Chúa, là nơi Dân Chúa quy tụ để thờ phượng Người. Vì thế “tất cả những thứ này,” những thứ gian tham, bất công, bon chen, ích kỷ, những thứ bất xứng với Thiên Chúa là Đấng Thánh, phải đem ra khỏi đó vì là nơi linh thánh dành riêng để thờ phượng Người.

Mời Bạn: Ngày nay, dù là các vương cung thánh đường nguy nga hay các nhà nguyện đơn nghèo, xa xăm hẻo lánh, đó cũng là những “nơi Chúa ngự” bởi vì nơi đó Đức Giê-su Ki-tô, Con Một Thiên Chúa đang hiện diện trong bí tích Thánh Thể. Và tâm hồn bạn chính là cõi riêng tư thân mật nhất mà Chúa muốn chọn làm nơi Người hiện diện để yêu thương bạn. Trong lòng bạn còn “những thứ gì” chưa khu trừ để trả lại tâm hồn bạn thành nơi Chúa ngự trị? Phải chăng là những thú vui bất chính, ham mê tiền bạc, chức quyền, hận thù…?

Sống Lời Chúa: Dành vài phút bình tâm trước Thánh Thể để cảm nghiệm sự hiện diện yêu thương của Chúa đối với loài người, đối với chính bạn!

Cầu nguyện: Chúa ơi, con ước ao được sống với sự hiện diện yêu thương của Chúa lắm. Amen.

08/11 – Thứ Tư tuần 31 thường niên.

“Ai không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta”.

Lời Chúa: Lc 14, 25-33

Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu, Người ngoảnh lại bảo họ rằng: “Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. Còn ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta. Và có ai trong các ngươi muốn xây tháp mà trước tiên không ngồi tính toán phí tổn cần thiết, xem có đủ để hoàn tất không, kẻo đặt móng rồi mà không thể hoàn tất, thì mọi người xem thấy sẽ chế diễu người đó rằng: “Tên này khởi sự xây cất mà không hoàn thành nổi”.

“Hoặc có vua nào sắp đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên không ngồi suy nghĩ xem mình có thể đem mười ngàn quân ra đương đầu với đối phương dẫn hai mươi ngàn quân tiến đánh mình chăng? Bằng chẳng nổi, thì khi đối phương còn ở xa, vua ấy sai một phái đoàn đến cầu hoà. Cũng thế, bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta”.

Suy niệm: Người ta không xây ngọn tháp trong một hai ngày, vì thế phải tính toán kỹ lưỡng trước khi khởi công. Cũng chẳng ai coi chuyện giao chiến với địch thù là chuyện đùa giỡn. Các bên giao chiến cũng phải bàn mưu tính kế và động viên mọi nguồn lực để dành chiến thắng. Tháp đã động thổ, không thể để bỏ dở dang. Trận chiến đã khai hỏa, chẳng có lùi lại. Cũng vậy, đời người Ki-tô hữu không diễn ra trong một, hai ngày nắng đẹp, nhưng kéo dài suốt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông của cả cuộc đời. Theo Đức Ki-tô không phải là chuyện đùa giỡn, nhưng là chuyện sinh tử của kiếp người, “được ăn cả, ngã về không.” Ta cần chấp nhận cái giá phải trả là bước theo Đức Ki-tô suốt đời để có thể sống tình thân với Ngài muôn đời.

Mời Bạn: “Ngồi xuống” suy xét để tìm phương cách giúp mình dạn dĩ và nghiêm túc bước theo Đức Ki-tô cho đến cuối đường. Thái độ theo Ngài nửa vời, bồng bột, lừng khừng, chẳng khác gì xây tháp dở dang hay không sẵn sàng cho cuộc chiến đã mở màn. Ngài mời bạn từ bỏ, từ bỏ và tiếp tục từ bỏ mỗi ngày như điều kiện tiên quyết cho tư thế người môn đệ của Ngài.

Sống Lời Chúa: Tôi sẽ “ngồi xuống” để xem mình cần từ bỏ một thói xấu nào tệ hại nhất của mình, và tập một tính tốt đối lập (ví dụ: tập siêng năng việc đạo đức thay cho tính lười biếng…).

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho chúng con biết “ngồi xuống” mỗi ngày qua việc dành cho Chúa năm phút cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa, nhận ra ánh sáng Chúa soi dẫn trên hành trình theo Chúa của mình. Xin Chúa giúp chúng con trung thành  đến cùng. Amen.

07/11 – Thứ Ba tuần 31 thường niên.

“Anh hãy ra ngoài đường ngoài ngõ, và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi”.

Lời Chúa: Lc 14, 15-24

Khi ấy, một người đồng bàn thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Phúc cho kẻ sẽ được ăn tiệc trong nước Thiên Chúa”. Người phán cùng kẻ ấy rằng: “Có một người kia dọn tiệc linh đình, và đã mời nhiều thực khách. Tới giờ dự tiệc, ông sai đầy tớ đi báo cho những kẻ được mời để họ đến, vì mọi sự đã dọn sẵn sàng rồi. Nhưng mọi người đồng thanh xin kiếu. Người thứ nhất nói với ông rằng: “Tôi mới tậu một thửa ruộng, tôi cần phải đi xem đất, nên xin ông cho tôi kiếu”. Người thứ hai nói: “Tôi mới mua năm đôi bò, và tôi phải đi thử chúng, nên xin ông cho tôi kiếu”. Người khác lại rằng: “Tôi mới cưới vợ, bởi đó tôi không thể đến được”.

“Người đầy tớ trở về thuật lại những điều đó cho chủ mình. Bấy giờ chủ nhà liền nổi giận, bảo người đầy tớ rằng: “Anh hãy cấp tốc đi ra các công trường và các ngõ hẻm thành phố mà dẫn về đây những người hành khất, tàn tật, đui mù và què quặt”. Người đầy tớ trở về trình rằng: “Thưa ông, lệnh ông ban đã được thi hành, thế mà hãy còn dư chỗ”. Ông chủ lại bảo người đầy tớ rằng: “Anh hãy ra ngoài đường ngoài ngõ và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi. Vì tôi bảo cho các người biết: không một ai trong những kẻ đã được mời, sẽ được nếm bữa tiệc của tôi”.

Suy niệm: Nước Trời như bữa tiệc lớn, thật diễm phúc cho ai được mời tham dự. Thế nhưng những vị khách được mời dự bữa tiệc đó lại xin kiếu. Họ đều mắc bận: nào là thăm thửa đất mới mua, cày thử mấy cặp bò mới tậu, nào là mới cưới vợ, tất cả đều trở thành lý do chính đáng để từ chối. Mối bận tâm đến của cải, đến ‘thế sự’ đối với họ là quá lớn đến nỗi việc dự tiệc Nước Trời không còn chỗ đứng. Họ chẳng khác nào những người trong câu chuyện thành Xơ-đôm, vì không thể dứt bỏ chuyện “ăn uống, mua bán, trồng trọt, xây dựng” nên đã không thoát khỏi hiểm hoạ bị tiêu diệt (x. Lc 17,28-29). Trái lại, “những người nghèo khó, tàn tật, đui mù, què quặt” là hình ảnh của “những người nghèo của Thiên Chúa” không bị vướng bận vì “mải mê thế sự”, có thể sẵn sàng đến dự bữa tiệc lớn. Họ thật diễm phúc vì quả thật Nước Trời là của họ (x. Lc 6,20).

Mời Bạn: Tâm hồn bạn có đang đầy ắp những bận tâm lo lắng sự đời đến nỗi không thể đến dự bữa tiệc thánh của Chúa? Và bạn có ‘bận’ đến nỗi không có thời gian dành gia đình, cho người nghèo khó đau khổ đang cần bạn chia sẻ? Bạn hãy xếp lại những bận tâm đó, sẵn sàng ‘một tấm lòng không’ để dành chỗ cho Chúa và để phục vụ tha nhân.

Sống Lời Chúa: Tâm niệm lời Chúa: “Trước tiên hãy tìm kiếm Nước Thiên, còn những gì khác Người sẽ ban thêm cho” (Mt 6,33).

Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa đã mời gọi chúng con vào dự tiệc Nước Trời. Xin cho chúng con biết quy hướng cuộc đời mình vào hạnh phúc đời đời mà Chúa hứa ban.

06/11– Thứ Hai tuần 31 thường niên.

“Ông chớ mời các bạn hữu, nhưng hãy mời những người nghèo khó và tàn tật”.

Lời Chúa: Lc 14, 12-14

Khi ấy, Chúa Giêsu nói với thủ lãnh các người biệt phái đã mời Người rằng: “Khi ông dọn tiệc trưa hay tiệc tối, ông chớ mời các bạn hữu, anh em, bà con và những người láng giềng giàu có, kẻo chính họ sẽ mời lại ông mà trả ơn cho ông.

Nhưng khi ông dọn tiệc, ông hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt và đui mù, thì ông sẽ được phúc, bởi họ không có gì đền ơn cho ông: vì chưng, khi những người công chính sống lại, ông sẽ được đền ơn”.

Suy niệm: Được mời dự tiệc, Chúa Giê-su thấy khách được mời có một điểm chung: họ được mời vì được đáp lễ hoặc sau này chính họ sẽ đáp lễ lại việc họ được mời hôm nay. Từ tục lệ ‘có qua có lại’ trong đời sống xã hội, Chúa Giê-su hướng chúng ta quan tâm đến thành phần thường bị gạt ra bên lề xã hội – những người “nghèo khổ, tàn tật, què quặt, đui mù” – và bằng cách này, Ngài nêu lên sứ điệp cốt lõi của Tin Mừng là phục vụ vì tình yêu vô vị lợi, không cầu được đáp đền mà chỉ mong “được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại”.

Mời Bạn: Từ xưa dân ta đã coi việc một “thi ân bất cầu báo” như một đạo lý cao quý, nghĩa hiệp. Chúa Giê-su nâng tinh thần đó lên tầm mức thần linh khi Ngài đồng hoá mình với những người nghèo khổ đến nỗi ai thi ân cho họ là thi ân cho chính Ngài: “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” (Mt 25,40). Lối sống Ki-tô hữu không phải là cho đi để nhận lại cái gì đó, mà là nhìn thấy Chúa và phụng sự Ngài nơi những người anh chị em mà mình phục vụ, và chỉ để nhận lại sự ban thưởng  là hạnh phúc ở bên Chúa mà thôi.

Sống Lời Chúa: Làm việc bác ái để phục vụ người nghèo khổ như phục vụ chính Chúa đang hiện diện nơi họ.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin dạy con biết sống quảng đại, biết phụng sự Chúa cho xứng đáng, biết cho đi mà không tính toán, biết hiến thân mà không mong chờ phần thưởng nào khác là được biết con đang thi hành thánh ý Chúa. Amen. (Kinh ‘Xin ơn sống quảng đại’).

  1. Thứ hai tuần này lúc 8:30 tại Nhà Thờ Chí Hòa Đức TGM Giuse cử hành Thánh Lễ cầu cho các Giám mục, linh mục trong Giáo phận đã qua đời trong tháng các linh hồn. Xin anh chị em hiệp thông cầu nguyện.
  2. Thứ ba tuần này 7/11/2023 lúc 17:30 Đức Cha phụ tá Giuse cử hành Thánh lễ cầu nguyện cho các linh hồn do Hội Các Bà Mẹ Công Giáo TGP xin. Mời cộng đoàn cách đặc biệt các bà mẹ tham dự thánh lễ thật đông đảo sốt sắng.
  3. Xin chân thành cám ơn anh chị em đã cộng tác bằng nhiều cách giúp cho việc hoàn thành Nhà chờ Phục Sinh của giáo xứ. Xin Chúa trả công bội hậu cho anh chị em.
  4. Xin các khu, các đoàn thể từ nay đến hết ngày thứ bảy 11/11/2023 đề cử người cho nhiệm kỳ 2024-2028. Giáo xứ sẽ tiến hành bầu cử Hội đồng mục vụ giáo xứ vào lúc 19:00 thư bảy 18/11/2023.

Lm. Chánh xứ
Phaolô Nguyễn Quốc Hưng

05/11 – CHÚA NHẬT 31 THƯỜNG NIÊN năm A

“Họ nói mà không làm”.

Lời Chúa: Mt 23, 1-12

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: “Các Luật sĩ và các người biệt phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, các ngươi hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ: vì họ nói mà không làm.

Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy: vì thế họ nới rộng thẻ kinh, may dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là “Thầy”.

Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là Thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha: vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo: vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó là Ðức Kitô. Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi.

“Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên”.

Suy niệm: Chuyện xưa kể rằng có một anh chàng thích khoe mẽ, mặc chiếc áo mới đứng ngoài cửa chờ có người đi qua khen. Đứng từ sáng đến chiều chẳng có ai hỏi một câu. Đến chập tối mới có một anh khoe mẽ khác chạy qua hỏi: “Anh có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?” Anh kia đáp: “Từ lúc tôi mặc chiếc áo mới này, tôi không thấy con lợn nào chạy qua đây cả.” Về phương diện thiêng liêng, đối với căn bệnh ‘khoe mẽ đạo đức’, Chúa Giê-su không chỉ châm biếm mà còn lên án nặng nề: “Khốn cho các người, những kẻ giả hình” (x. Mt 12,13). Biểu hiện của căn bệnh này là “làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy”, để được khen, được kính trọng. Chúa Giê-su dạy khi làm việc thiện, việc đạo đức điều quan trọng nhất là để chỉ mình Thiên Chúa là Cha thấy và ban thưởng (x. Mt 6,1-6). Còn thiên hạ có thấy những việc tốt đẹp đó cũng là để “tôn vinh Thiên Chúa là Cha, Đấng ngự trên trời” (Mt 5,16).

Bạn có nhận thấy cơn cám dỗ ‘khoe mẽ’ đang đè nặng trong tâm trí mình cách này cách khác? Cám dỗ này có thể mang dáng vẻ của những nỗi sợ: sợ những việc đạo đức, việc phục vụ âm thầm của mình không được ai biết đến, khen ngợi, trả ơn… Bạn cứ yên tâm, vì Thiên Chúa, Đấng thấu suốt tận đáy lòng, sẽ thấy và ban thưởng cho bạn.

Sống Lời Chúa: Luôn làm việc thiện không sờn lòng nản chí, chỉ để tôn vinh Chúa, dù người ta có thấy hay không.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin giữ con khỏi những ham muốn khoe khoang giả hình, để con tin mến Chúa tận đáy lòng và làm mọi việc chỉ để tôn vinh Thiên Chúa là Cha mà thôi. Amen.

04/11– Thứ Bảy đầu tháng, tuần 30 thường niên. – Thánh Carôlô Borômêô, giám mục. Lễ nhớ.

“Hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”.

Lời Chúa: Lc 14, 1. 7-11

Khi ấy, Chúa Giêsu vào nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận thấy cách những kẻ được mời chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:

“Khi có ai mời ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói với ngươi rằng: “Xin ông nhường chỗ cho người này”, bấy giờ ngươi sẽ phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến nói với ngươi rằng: “Hỡi bạn, xin mời bạn lên trên”, bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự tiệc. “Vì hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”.

Suy niệm: Bữa tiệc tại nhà ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-sêu bề ngoài có vẻ rất êm ả, nhưng thực ra đang chất chứa những căng thẳng ngấm ngầm. Một mặt, nhóm Pha-ri-sêu “cố dò xét” để xem Đức Giê-su có vi phạm luật ngày Sa-bát không. Mặt khác, giữa các thực khách có một cuộc tranh dành “chọn cỗ nhất mà ngồi”. Thấy vậy, Chúa kể dụ ngôn về “người được mời đi ăn cưới” này. Ngài vạch trần tính kiêu căng và lòng háo danh của họ đứng đằng sau cuộc đua dành ghế ấy. Từ nhận xét về lối ứng xử đời thường đó, Ngài dạy chúng ta về thái độ đạo đức nội tâm cần có. Trước tiên chúng ta hãy sống khiêm nhường tự hạ, vì Chúa nói: “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (Lc 14,11). Chính Chúa là mẫu gương cho chúng ta: Ngài đã “tự hạ vâng lời” cho đến chết, và chết trên thập giá; chính vì thế Ngài đã được Thiên Chúa siêu tôn (x. Pl 2,7-9) và trở nên “nguồn ơn cứu độ cho những ai tùng phục Ngài” (Hr 5,9).

Mời Bạn: Không ai chê bai, khinh thường những người sống khiêm tốn, mà chỉ kẻ ai kiêu ngạo đã không nhận ra được giá trị cao quý của nhân đức khiêm nhường mà thôi. Sống khiêm nhường là đi đúng con đường Chúa Giê-su đã đi và dạy chúng ta phải đi: “Anh em hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường” (Mt 11,29).

Sống Lời Chúa: Luôn vui vẻ sẵn lòng làm việc phục vụ tha nhân dù đó là những việc hèn mọn không ai biết đến.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin giúp con sống khiêm nhường tự hạ qua những việc làm yêu thương và âm thầm phục vụ anh chị em con. Amen.